Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 58: Kim Cương Bất Diệt Công!

Chương 58: Kim Cương Bất Diệt Công!
Vẻ thật thà trên mặt Trịnh Sơn biến mất, trở nên ngưng trọng, hắn không nghĩ tới kiếm của Phong Vân đáng sợ như vậy.
Nghĩ tới đây, cả người hắn đột nhiên từ dưới mặt đất bắn lên, dốc hết đại thế mông mênh, mơ hồ chạm đến biên giới nửa thành ý cảnh, thân pháp linh động, nhưng cước pháp nặng nề như núi.
Trên bình đài không khí bị phá vỡ, chân pháp kia rơi xuống, lại sinh ra một loại cảm giác giống như sơn băng địa liệt, bình đài ép hợp kim đều run rẩy, sinh ra vô số vết rách, giống như sau một khắc sẽ hoàn toàn vỡ vụn.
Rất nhiều học viên thấy một màn như vậy, đều đổi ủng hộ Trịnh Sơn, cái đại thế đáng sợ như này, bọn họ chẳng qua chỉ hơi bị ảnh hưởng một chút đã có cảm giác không thể thở nổi, làm sao có thể chống lại.
Xa xa.
Lục Hiên nhìn thấy tất cả mọi chuyện, sắc mặt biến thành ngưng trọng: "Một năm không gặp, thối pháp ý cảnh của Trịnh Sơn càng thêm đáng sợ."
Cuồng Đao Chu Thắng liếc mắt nhìn: "Một đao là đủ rồi."
Bên kia đứng thứ ba "Bá Giả" Chiến Tâm ánh mắt chăm chú nhìn Chu Thắng, trong lòng yên lặng mặc niệm: Chu Thắng, thứ nhất của ngươi ta muốn!"
Hắn vất vả khổ cực ở bên ngoài khổ tu một năm, chính là vì muốn đánh bại Chu Thắng, rửa sạch mối nhục trước kia.
Nghiêm túc mà nói, thứ hai và thứ ba chênh lệch cũng không phải rất nhiều, lúc trước nếu như không phải bởi vì lúc Chiến Tâm khiêu chiến Chu Thắng dùng sức quá độ, cuối cùng mới không địch lại Lục Hiên, trở thành thứ ba.
...
Trên bình đài.
Phong Vân đứng ở trong đó, vẻ mặt rất bình tĩnh, vào lúc thối pháp kia đột kích cuốn theo đại thế mênh mông bao la mờ mịt, hắn nhẹ nhàng cầm chặt chuôi kiếm.
Phá!
Khi hắn rút cực tinh kiếm ra được một nửa thì một cỗ kiếm khí đáng sợ dâng lên, mang theo phong mang khí đủ cắt vàng đoạn ngọc, phóng tới Trịnh Sơn đang ở giữa không trung.
Phong mang khí, không người nào có thể ngăn cản.
Lúc này Trịnh Sơn lập tức thay đổi sắc mặt, nhưng hắn đang ở giữa không trung, lúc này chỉ có thể kiên trì đến cùng đụng độ với hắn.
Phốc phốc ——! !
Tựa như tiếng đỉnh núi bị phá vỡ vang lên, sau một khắc, thối pháp đại thế của Trịnh Sơn hoàn toàn bị phá, hắn lập tức phun máu ra ngoài, rơi xuống bình đài.
Lại trong một chiêu đã phân thắng bại.
"Đa tạ."
Phong Vân rút ra một nửa cực tinh kiếm lại một lần nữa tra vào bao, nhẹ nhàng nói một câu với Trịnh Sơn ở dưới đài, xoay người đi xuống đài.
"Khụ khụ..."
Trịnh Sơn cười khổ một tiếng, đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải một kiếm khách đáng sợ như vậy, chính mình lĩnh ngộ khí thế bao la mù mịt như vậy ở trước mặt hắn cũng không khác gì giấy, không chịu nổi một kích.
...
"Vậy mà thắng được! Phong Vân học trưởng thật là quá mạnh mẽ!"
"Hơn nữa, các ngươi có chú ý tới hay không, Phong Vân học trưởng mới chỉ rút ra một nửa chiến kiếm, còn chưa hoàn toàn ra khỏi vỏ, Trịnh Sơn học trưởng đã bại!"
"Hí... Ngươi nói như vậy đúng thật, má ơi, Phong Vân học trưởng mạnh đến mức nào chứ."
"..."
Lúc các học viên gọi Phong Vân cũng không tự chủ thêm hai chữ "Học trưởng" này vào...
Mặc dù thời gian nhập học của bọn họ còn dài hơn Phong Vân, nhưng vẫn xưng hô như vậy.
Không có hắn, trong trường cao đẳng cũng không phải nhìn lý lịch, mà là thực lực, ai thực lực mạnh, người đó là học trưởng.
Ngược lại, thực lực yếu thì chỉ là đệ đệ mà thôi.
Chỗ ngồi của khách quý.
Những đại nhân vật kia đều thay đổi sắc mặt, "Kiếm của thiếu niên này lại có thể chặt đứt đại thế hư vô, thiên phú kiếm đạo của hắn quá cao."
"Tiếp tục như vậy, khoảng cách lĩnh ngộ được kiếm ý cũng không còn xa nữa."
"Nói không chừng, kiếm ý hư vô mờ mịt, muốn lĩnh ngộ được muôn vàn khó khăn."
"..."
Bên kia, ánh mắt Khoái Kiếm Lý Khoan híp lại, ngay vừa rồi, hắn cảm nhận được một loại áp lực vô hình, tuy rằng rất nhỏ nhưng lại để cho hắn cảm nhận được rõ ràng.
"Sẽ không phải là..."
Trong lòng hắn có suy đoán, nhưng lại không thể tin được, bởi vì làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
"Vân ca trâu quá..."
Bọn người Bạch Thiên Trần điên xuồng gọi tên Phong Vân, kích động đến sắc mặt đỏ bừng, giống như là tự mình ở trên đài tung hoành bễ nghễ.
Ngồi trên ghế xem cuộc chiến, Đổng Thiên Hoa sắc mặt chấn động, hắn nhớ mấy ngày trước, kiếm Phong Vân mặc dù cũng lợi hại, nhưng mà tuyệt đối không đạt tới cảnh giới này.
"Lại trở nên mạnh mẽ..."
...
"Lợi hại, ngay cả thối thế của Trịnh Sơn cũng có thể một kiếm chém đứt, thiếu niên này thiên phú kiếm đạo còn cao hơn huynh đệ Trần gia."
Lục Hiên vô cùng kinh ngạc nói.
Chu Thắng nhìn Phong Vân ở phía xa, chân mày hơi nhíu lại, mới vừa rồi kiếm quang trong nháy mắt để cho hắn phải ghé mắt nhìn một chút.
"Đúng vậy, xem ra cuối cùng cũng xuất hiện một người có tư cách làm ta phải rút đao, hi vọng sẽ không quá vô vị..."
...
Mới vừa rồi Phong Vân có thể một kiếm chặt đứt hư vô chân thế của Trịnh Sơn, dĩ nhiên là phải rót vào trong kiếm khí của mình một tia kiếm ý, lúc này mới có thể không có gì không phá được, đánh đâu thắng đó.
Trịnh Sơn chân thế kia chẳng qua là vừa hay chạm tới ngưỡng cửa ý cảnh thôi, đương nhiên sẽ không phải là đối thủ thuần khiết kiếm ý của Phong Vân.
Trên thực tế, lấy thực lực hiện giờ của Trịnh Sơn đủ đánh đến thứ tư, đáng tiếc, hắn đụng phải Phong Vân.
"Hiện tại ta chính là thứ mười, theo lệ có thể khiêu chiến với thứ nhất."
Hắn nhìn về phía người đang được rất nhiều người vây quanh Cuồng Đao Chu Thắng, ngay lúc đang định khiêu chiến.
Lại phát hiện bị người tới đoạt trước.
Chỉ thấy xếp hạng thứ ba "Bá Giả" Chiến Tâm, nhảy lên, tựa như Đại Bằng Triển Sí, rơi xuống bình đài, đè cho bình đài chấn động.
Toàn thân hắn bắp thịt chi chít, thân cao hai mét, chỉ đứng ở nơi đó đã làm cho người ta có một loại cảm giác bị áp bách mười phần, làm cho người ta hít thở không thông.
"Chu Thắng, đi ra đánh với ta một trận!"
Chiến Tâm nhìn chằm chằm Chu Thắng vẻ mặt lãnh đạm, quát to.
"Đến rồi! Chiến Tâm học trưởng và Chu Thắng học trưởng quyết đấu!"
"Lần trước Chiến Tâm học trưởng đã thu ở dưới Huyết Đao của Chu Thắng học trưởng, lần này không biết kết quả sẽ như thế nào."
"Thật là mỏi mắt mong chờ."
"..."
Các học viên đều kích động, từng người bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
A?
Phong Vân thấy một màn như vậy, trên mặt lộ ra vui mừng, như vậy cũng tốt, hắn có thể hình chiếu cả hai người cùng một lần.
Nghĩ tới đây, hắn chậm rãi đi tới.
Trên bình đài.
Chiến Tâm và Chu Thắng cách nhau trăm mét đang giằng co.
"Ngươi biết không, vì một ngày này, ta đã tu luyện khổ sở một năm..."
Chiến Tâm nhìn Cuồng Đao Chu Thắng, bỗng nhiên khí thế cả người thay đổi.
Bắp thịt trên người của hắn trong nháy mắt phồng lên, làn da hiện ra một loại kim sắc óng ánh, nhìn giống như là người kim cương, dưới da giống như cất giấu một dạng sức mạnh nổ tung.
Chiến Tâm vốn đã cao đến hai mét, hiện giờ càng giống như một dãy núi đột nhiên mọc lên từ dưới mặt đất, tựa như một người khổng lồ nhỏ, cảm giác mười phần áp bách.
"Ồ? Hắn cuối cùng cũng luyện Kim Cương Bất Diệt Công đến cấp viên mãn."
Trên đài cao, Nghiêm Xuân Thu thấy một màn như vậy, ánh mắt sáng ngời nói.
Kim Cương Bất Diệt Công, công pháp luyện thể cấp ba.
Lý Phong ở bên cạnh ngạc nhiên nói: "Lấy thể chất thiên phú trung cấp của hắn, nhanh như vậy đã luyện Kim Cương Bất Diệt Công đến cấp viên mãn, xem ra nhất định là có kỳ ngộ.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất