Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 93: Siêu cấp hung thú, Bạch Hổ!

Chương 93: Siêu cấp hung thú, Bạch Hổ!
Phong Vân ra khỏi cứ địa Tinh Diệu, đi về phía bắc.
Ven đường căn bản là không có đường, có rất nhiều quái thạch nằm dày đặc bên đường, rừng cây um tùm, trong đó có rất nhiều hung thú đã vượt qua sự tưởng tượng.
Trong phạm vi ngàn dặm, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một số võ giả.
Phần lớn đều là võ giả Cực Hạn, hơn nữa còn là một tổ đội.
Những tiểu đội săn thú này đều là những người tinh anh nhất trong cứ địa Tinh Diệu, có sức chiến đấu cao cấp nhất trong cứ địa.
Mà bọn họ chỉ dám xâm nhập trong phạm vi ngàn dặm mà thôi, không dám đi sâu vào trong, nếu không chắc chắn sẽ phải chết.
Khu rừng Dạ Tuyết được coi là một nơi nuôi dưỡng của cứ địa Tinh Diệu, những hung thú ở bên trong sẽ được kiểm kê theo định kỳ, thuộc quyền sở hữu của địa phương.
Mà ở địa vực này không biết thuộc về địa phương nào, hiếm khi có võ giả nào dám đặt chân tới đây.
Cho dù dám đến đây cũng chỉ ở một ngày mà thôi, tuyệt đối không ở qua đêm, nếu không thì chỉ sợ sẽ không thấy được mặt trời vào ngày hôm sau.
Phong Vân vẫn chưa dừng lại, hắn vẫn luôn đi sâu vào trong, lúc đi tới 5000 km thì trên cơ bản đã không còn nhìn thấy võ giả nào.
Cấp bậc và số lượng của hung thú cũng không ngừng trở nên cao hơn, nhiều hơn.
Ngay từ đầu hắn còn có thể thong dong đối phó, thế nhưng càng về sau, cuối cùng còn đụng phải một con hung thú đạt tới cấp chín tầng đỉnh phong, nó chỉ còn một bước nữa đã đạt đến cấp Lĩnh Chủ.
Nếu không phải hắn dùng năng lực thiên phú Hắc Ám cùng năng lực chạy trốn trong chớp mắt, chỉ sợ đã sớm chết trong tay nó rồi.
Mà lúc này đây, Phong Vân đã đi sâu vào 1 vạn km. Nếu thật sự dám đi sâu vào nơi này, chỉ sợ cũng chỉ có võ giả cấp Tiên Thiên hoặc cường giả trở lên.
Lúc này, ở trước mặt hắn, chính là những cây cối còn rậm rạp, to lớn hơn rất nhiều so với khu rừng Dạ Tuyết.
Mặc dù vẫn chưa tiến vào, thế nhưng Phong Vân đã cảm nhận được hơi thở dày đặc của hung thú ở bên trong, số lượng đó rất nhiều quả thật khiến người khác phải tê cả da đầu.
Hít sâu một hơi, vận chuyển nguyên lực thuộc tính Hắc Ám, ngay lập tức bao phủ tất cả hơi thở quanh người hắn, mà sau đó lẩn trốn không một tiếng động ở trong không khí.
Mượn năng lực thiên phú Hắc Ám và năng lực thiên phú Không Gian, Phong Vân thành công lẩn vào trong khu rừng nguyên sinh, không có bất kỳ hung thú nào phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Muốn tìm mạch khoáng nguyên lực, đây là một việc không hề dễ dàng.
Chỉ có những người có thiên phú tìm kiếm bảo vật, hoặc là những người nắm giữ thiên phú Linh Hồn mới có thể tìm kiếm chuẩn xác mạch khoáng nguyên lực.
Mà những người khác, cũng chỉ có thể dựa vào sự biến hóa nồng độ nguyên lực để phán đoán đại khái, chỉ có điều cách này có sai số về hàm lượng rất lớn, nếu tiến hành thao tác trên thì rất khó có hiệu quả.
Phong Vân cũng dùng phương pháp này, dọc theo con đường này, hiệu quả thật sự rất nhỏ bé, thậm chí còn gặp nguy hiểm.
Lần đó đụng phải hung thú cấp chín tầng đỉnh phong, cũng chính vì như vậy, nhưng cũng không còn biện pháp nào tốt hơn.
Tìm hơn nửa ngày, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Phong Vân tìm một nơi tương đối an toàn yên tĩnh rồi dừng lại, lấy hộp đồ ăn, thuận tiện bổ sung nguyên lực đã bị tiêu hao trong cơ thể.
Hắn vẫn luôn phát động năng lực hắc ám và không gian, chắc chắn sẽ rất tiêu hao nguyên lực trong cơ thể.
Từ trong chiếc nhẫn không gian lấy ra mấy hộp cơm mà chị Tiểu Lan đã làm cho hắn, Phong Vân bắt đầu ăn say sưa.
"Xẹt!"
Đúng lúc đó, đột nhiên có một ánh sáng trắng lóe lên trước mặt hắn, điều này đã làm cho Phong Vân phải giật mình.
Thứ gì vậy?
Đợi đến khi hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách hắn một trăm mét, có một con tiểu miêu màu trắng đang dùng chân trước cầm lấy một chiếc đùi gà, đang liên tục gặm nhấm.
Tiểu miêu màu trắng?
Phong Vân hoài nghi ánh mắt mình đã xảy ra vấn đề, ở trong một khu rừng vạn thú cực kỳ nguy hiểm như thế này, lại xuất hiện một con tiểu miêu màu trắng.
Không đúng!
Tại sao một con tiểu miêu bình thường lại có một tốc độ nhanh đến như vậy.
Tốc độ vừa mới lóe lên lúc nãy, Phong Vân tự hỏi bản thân mình cũng không đuổi kịp, thật sự rất nhanh.
"Meo meo..."
Rất nhanh mèo con màu trắng đã ăn xong đùi gà, mà sau đó ngước cái đầu nhỏ, giương mắt nhìn chằm chằm Phong Vân, nói đúng hơn là đang nhìn hộp cơm trong tay hắn.
Vẻ mặt Phong Vân khẽ động, nhẹ nhàng đặt hộp cơm ở phía trước.
Xẹt!
Một ánh sáng trắng lóe lên, một giây sau, tiểu miêu màu trắng đã xuất hiện ở trước mặt hắn, tốc độ đó thật sự rất kinh người.
Ánh mắt của Phong Vân nhìn chăm chú con tiểu miêu ở trước mắt, rất nhanh hình chiếu nó trên tấm gương, ngay lập tức từng hàng thông tin hiện ra.
【 Hung thú hình chiếu】: Bạch Hổ (còn nhỏ)
【Cấp bậc】: Hung thú cấp bảy
【 Rơi xuống 】: Thịt Bạch Hổ, da lông Bạch Hổ, xương cốt Bạch Hổ, đôi mắt Bạch Hổ, huyết mạch thiên phú (vẫn chưa thức tỉnh), thiên phú hệ Phong cấp cao, thiên phú hệ Kim cấp cao.
Cái đệch, Bạch Hổ!
Phong Vân nhìn thấy tên chính thức của tiểu miêu, suýt chút nữa đã nói tục.
Trong truyền thuyết, Bạch Hổ có sát khí ngập trời, dáng vẻ khí thế đều giống như một ngọn lửa hung ác, chính là siêu cấp hung thú cao cấp nhất, thế nhưng vật nhỏ chỉ to như bàn tay ở trước mặt này lại chính là Bạch Hổ đó sao?
Phong Vân kinh ngạc đến ngây người.
Thế nhưng tấm gương sẽ không nhầm lẫn, rất rõ ràng, tiểu miêu dễ thương ở trước mắt này chính là con Bạch Hổ siêu cấp hung thú kia.
"Là vì huyết mạch thiên phú vẫn chưa thức tỉnh sao?"
Trong lòng Phong Vân thầm nghĩ.
Chỉ có điều Bạch Hổ vẫn chưa được thức tỉnh này, trên người nó có hai thuộc tính thiên phú cấp cao, nếu như được thức tỉnh, vậy thì nó có thể giải thích được.
Phong Vân biết, những siêu cấp hung thú giống như Bạch Hổ, thiên phú sẽ không định hình, rất có thể sau này sẽ tiến hành lột xác, không thể dùng lý lẽ thông thường để suy đoán được.
"Chỉ có điều tại sao con Bạch Hổ này lại tới chỗ của ta, thật sự là bị hộp cơm thu hút đến đây sao?"
Lắc đầu, Phong Vân cũng không hiểu rõ, chẳng lẽ nó chính là một vật nhỏ tham ăn?
Mà lúc này đây, hắn cảm thấy có một sức mạnh khổng lồ đang kéo chân mình, sức lực đó rất lớn, cho dù là Phong Vân cũng cảm thấy rất nặng.
Lúc này, hắn đã khẳng định, tiểu miêu ở trước mắt chính là một con Bạch Hổ con.
Sức lực lớn như vậy, những hung thú bình thường không thể đạt tới được.
"Meo meo..." Tiểu Bạch Hổ không ngừng dụi vào ống quần của Phong Vân, móng vuốt nhỏ còn chỉ vào hộp cơm đã trống rỗng, ý nói là: Ta vẫn muốn nữa.
"Thật đúng là một vật nhỏ tham ăn."
Phong Vân nở nụ cười bất đắc dĩ, lập tức lấy ra mấy hộp cơm nữa.
"Ta cho ngươi ăn cũng được, nhưng ngươi phải dẫn ta đi tìm mạch khoáng nguyên lực, ngươi chính là hung thú ở nơi này, nhất định sẽ biết ở đâu có mạch khoáng nguyên lực, dẫn ta đi tới đó những thứ này đều là của ngươi."
Nói xong, hắn lại lấy ra mười mấy hộp cơm, nhẹ nhàng mở ra, ngay lập tức mùi thơm tỏa ra xung quanh, làm cho người khác phải chảy nước dãi.
Con Tiểu Bạch Hổ này rất thông minh, Phong Vân biết nó có thể hiểu lời mình nói.
Quả nhiên, sau khi Tiểu Bạch Hổ nghe xong, lại ngửi thấy mùi thơm cực kỳ mê người kia, cái đầu nhỏ lập tức gật gù mãnh liệt, bộ dạng giống như muốn lấy lòng ta.
"Meo meo..."
Sau đó, nó lập tức vùi đầu vào trong đồ ăn, vừa phát ra tiếng kêu meo meo vừa thưởng thức đồ ăn ngon.
Phong Vân có chút im lặng, quả thật nha đầu này làm gì giống siêu cấp hung thú Bạch Hổ chứ, đây đúng là một con tiểu miêu mà.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất