Chương 117: Dẫn đầu một vạn kim giáp hộ vệ đi tiêu diệt Hắc Ma giáo (2)
Thế có nghĩa là không ai biết hắn tiến vào không gian bí cảnh phải không?
Chỉ cần nghĩ cách cướp tất cả tài nguyên tu luyện bên trong bí cảnh vào tay rồi phá hủy hết thì chẳng phải có thể tạo thành hành vi phá của hay sao. Rồi để lại một ít đủ cho một người thì không chỉ ta là đứng thứ hai mà mẹ nó, tất cả mọi người đều đứng thứ hai!
(chúng đệ tử tông môn: Ngươi phá của thì phá của, mẹ nó, đừng lãng phí đồ đạc của chúng ta chứ, ngươi có còn là người không!)
"Lão bà, ta muốn ra ngoài làm vài chuyện với Sở trưởng lão. ngươi xem..."
Xoẹt!
Không đợi Diệp Phong nói xong, Lạc Thiên Tuyết đã lấy một thanh kiếm trắng như tuyết từ trong nhẫn không gian ra gác thẳng lên cổ mình, căm tức nhìn Diệp Phong, nói: "Ngươi thử gọi thêm một tiếng nữa xem!"
Chơi như vậy cũng được sao!
Nhìn thấy thao tác này của Lạc Thiên Tuyết, trong lúc nhất thời mọi người đều ngây ra!
"Không hổ là thánh nữ của Thượng giới, mẹ nó, đổi ngược cách làm luôn ạ!"
Mà Diệp Phong nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng gào lên một tiếng trâu bò, hắn không ngờ tới đối phương sẽ ra chiêu này!
"Sư tôn, ta muốn xuất môn bàn bạc với Sở trưởng lão..."
Diệp Phong chưa kịp nói xong, Lạc Thiên Tuyết đã cắt ngang: "Được!"
Chưa gì đã đồng ý?
Thậm chí ta còn chưa nói muốn làm gì, thân là sư tôn thì ít nhất cũng phải quan tâm đệ tử của mình một chút chứ!
"Sư tôn, dù sao ta cũng là đại đệ tử thân truyền của ngươi, đệ tử ra ngoài mà ngươi không lo lắng đệ tử sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Diệp Phong không cam lòng hỏi thẳng Lạc Thiên Tuyết.
"Sư tổ ra ngoài làm việc, một tiểu bối như ta cớ gì phải quan tâm?"
Lạc Thiên Tuyết tỏ vẻ nghiền ngẫm nhìn Diệp Phong, nói.
Nghe thấy vậy, Diệp Phong nở một nụ cười gượng, trước đây dùng thân phận này ép người ta, ai ngờ được nhanh như vậy đã bị đối phương đâm ngược lại.
Mười phút sau.
Sau khi Diệp Phong để lại mười vạn viên Tẩy Tủy Đan cho mỗi người, hắn bảo Sở Hồng Sơn dẫn mình rời khỏi tông môn.
"Làm gì đây!"
"Không cần làm tròn loại đan dược thần kỳ thế này đâu, không ngờ hơn ba trăm viên chúng ta ăn trước đó là vô ích?"
Đứng ở cửa tông môn nhìn hai người bay lên tận trời, mọi người rưng rưng đeo nhẫn không gian chứa đựng mười vạn viên Tẩy Tủy Đan vào tay. Những này tiếp theo đừng hòng ăn thứ gì khác, ăn phân.. đan dược đi!
"Diệp Phong, chúng ta đi đi đâu đây?"
Ngồi trên một thiết bản linh khí có hoa văn phức tạp, Sở Hồng Sơn cũng tò mò dò hỏi.
"Sở trưởng lão, thứ này là cái gì vậy?"
Diệp Phong không đếm xỉa đến câu hỏi của Sở Hồng Sơn mà chú ý đến thiết bản dài rộng hai mét ở dưới thân. Nếu như không phải vì trên bề mặt có các loại hoa văn khó hiểu thì đây chỉ là một tấm sắt mà thôi, nhưng giờ lại có thể bay trên không, sao không khiến Diệp Phong cảm thấy hứng thú cho được.
"Đây chỉ là một linh khí phi hành mà thôi."
"Chỉ cần linh thạch đủ nhiều thì chắc chắn linh khí phi hành vẫn bay trên không được, phần lớn thể tu đều làm một cái linh khí phi hành, thậm chí rất nhiều đạo tu cũng có linh khí phi hành. Dù sao thứ này cũng tiêu tốn linh lực trong cơ thể, chỉ có điều hơi tiêu tốn linh thạch, linh khí phi hành càng cường đại thì mỗi giây mỗi phút dựa vào tốc độ khác nhau sẽ tiêu hao lượng linh thạch khác nhau."
Nghe thấy thế, Diệp Phong lập tức kích động, chẳng phải hắn đang thiếu thứ này sao!
Nếu có linh khí phi hành thì mẹ nó, kẻ nào còn học phi kiếm nữa chứ, nằm ở trên linh khí phi hành để đi đường không tốt sao?
Quan trọng nhất là hắn không hề thiếu linh thạch!
“Phi hành Linh Khí cũng được chia thành từ cấp một đến cấp chín, chẳng qua phi hành Linh Khí của ta chỉ mới cấp ba mà thôi, giới hạn tốc độ cao nhất nhiều lắm chỉ là đỉnh cấp chín của linh cảnh dung hợp.”
“Là một người thể tu, nếu thường ngày muốn đi lại, ta cũng có thể ngự không phi hành với thân thể cường tráng, nhưng khi không có việc gấp, ta sẽ ngồi trên phi hành Linh Khí này ngắm nhìn phong cảnh trên đường đi.”
Sở Hồng Sơn nhìn Diệp Phong đang tràn ngập tò mò, cười giải thích.
Phi hành Linh Khí cấp ba?
Vậy với tốc độ này có thể trong vòng bảy ngày đuổi tới Hắc Ma Giáo không?
Nghĩ vậy, Diệp Phong nhìn về phía Sở Hồng Sơn hỏi: “Vậy chúng ta có thể dùng phi hành Linh Khí cấp ba này đi đến Hắc Ma Giáo trong vòng bảy ngày không?”
“Hắc Ma Giáo?”
“Diệp Phong, ngươi muốn đi Hắc Ma Giáo tìm Thạch Thần Phong?”
Nhưng mà khi Sở Hồng Sơn nghe được Diệp Phong hỏi câu này lại là sửng sốt, bởi vì Thạch Thần Phong đúng là giáo chủ của Hắc Ma Giáo, mà thực lực tổng thể của Hắc Ma Giáo đều ở phía trên tinh cực tông!
“Thạch Thần Phong?”
“Người mà ngươi nói lúc trước muốn gây rắc rối cho chúng ta chính là Thạch Thần Phong của Hắc Ma Giáo?”
Điên rồi!
Nghe được câu này của Diệp Phong, trong đầu Sở Hồng Sơn ầm ầm vang lên, hai chúng ta căn bản không phải đang nói chuyện trên cùng một kênh sao?
“Diệp Phong, ngươi không biết Thạch Thần Phong chính là giáo chủ của Hắc Ma Giáo?”
“Vậy ngươi muốn đi Hắc Ma Giáo làm gì?”
Sở Hồng Sơn một lời khó nói hết nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi.
“Đừng quan tâm đến việc ta đi làm gì, ta chỉ hỏi ngươi, nếu dùng phi hành Linh Khí cấp ba này thì có thể trong vòng bảy ngày đuổi tới Hắc Ma Giáo không thôi?”
Diệp Phong nhìn Sở Hồng Sơn, hỏi thẳng.
“Không thể, nếu ta dùng toàn bộ sức lực lên đường, ta có thể đến Hắc Ma Giáo trong vòng sáu ngày, hơn nữa phải được nghỉ ngơi vào ban đêm.”
Một lúc sau.
“Nhanh, cái này mới gọi là nhanh!”
Diệp Phong đang ngồi một mình trên phi hành Linh Khí, cho dù có vòng bảo hộ linh lực, hắn cũng có thể cảm nhận được làn gió mát lạnh, nhìn toàn bộ cảnh sắc phía dưới đang lướt nhanh qua cũng không kìm được phát ra một tiếng cảm thán.
Nhân lực nâng lên khí!
Sở Hồng Sơn đôi đang ngự không phi hành phía sau, tay đỡ phi hành Linh Khí nhanh chóng bay về phía trước, giờ phút này hắn khóc chết tâm đều có, thân thể hắn đã chịu năm đạo thiên lôi độ kiếp cảnh cửu trọng đỉnh, nhưng nằm mơ đều không có nghĩ đến chính mình sẽ có một ngày lưu lạc làm người nâng khí!