Chương 124: Có phải nhân quả đạo văn này của ta bình thường quá không?
Thiên Cơ các!
Một lão giả tóc bạc phơ đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt lóa lên vẻ hoảng sợ vô cùng.
Một đạo bạch quang từ trong một tòa lầu các sâu nhất của Thiên Cơ các phóng lên tận trời, từng bóng người lần lượt bắt đầu nhanh chóng tiến về hướng lầu các.
"Đại trưởng lão!"
Mười một lão giả cung kính chào hỏi lão giả tóc trắng ngồi ở trước nhất.
"Những người này chính là mười hai trưởng lão của Thiên Cơ các sao?"
Nhìn mười hai lão giả trước mắt, đây là lần đầu tiên Dạ Lăng Tuyết nhìn thấy tất cả trưởng lão khi vào Thiên Cơ các.
"Những ngày gần đây khi vào Thiên Cơ Các, mặc dù đã thể hiện thiên phú vượt xa mức yêu nghiệt nhờ vào Thiên Huyền Bí Thuật Đốn Ngộ Dan mà sư tôn cho ta nhưng ta cảm thấy đại trưởng lão vẫn chưa đủ coi trọng ta, nên nói nhân quả đạo văn ra không nhỉ?"
Lúc này Dạ Lăng Tuyết đứng ở sau cùng cũng đang suy tư.
Nếu như đại trưởng lão trước mặt biết được suy nghĩ trong lòng lúc này của Dạ Lăng Tuyết thì chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, bắt đầu gào lên: "Toàn bộ tài nguyên của Thiên Cơ các đề rộng mở với ngươi, bất kể ngươi có vấn đê gì, mười một vị trưởng lão đều sẽ dùng hết toàn lực để thỏa mãn ngươi. Bây giờ ngươi đâu chỉ là thánh nữ của Thiên Cơ Các, ngươi sắp thành tổ nãi nãi của Thiên Cơ các rồi, thế mà vẫn chưa đủ coi trọng?"
...
"Vừa rồi ta thôi diễn thiên cơ, nhưng lại phát hiện một chuyện cực kỳ kinh khủng!"
"Sáu ngày sau Hắc Ma giáo sẽ hoàn toàn biến mất khỏi Huyền Thiên đại lục!"
"Hơn nữa chuyện này hoàn toàn không làm trái được!"
Nói đến đây, đại trưởng lão nhìn vẻ mặt hoảng hốt của mọi người phía dưới, tiếp tục nói: "Hiện tại Hắc Ma giáo còn giữ một bí bảo của Thiên Cơ các chúng cho nên nhất định nội trong sáu ngày phải cầm được bí bảo về nếu không món bí bảo kia sẽ biến mất cùng Hắc Ma giáo. Thiên Cơ các chúng ta không gánh nổi sự tổn thất này đâu!"
"Không biết chư vị trưởng lão ai có thể đến Hắc Ma giáo một chuyến để lấy bí bảo của Thiên Cơ các chúng ta về."
Khi tiếng nói của đại trưởng lão vừa dứt, toàn bộ lầu các yên tĩnh dị thường.
"Đại trưởng lão, bí bảo kia là do lão giáo chủ Chu Sùng Sơn của Hắc Ma giáo tiêu tốn cái giá lớn để mượn từ chỗ chúng ta trong vòng ba năm."
"Bây giờ mới chỉ hơn một năm, chúng ta bỗng nhiên đến định bụng thu hồi bí bảo trước thời hạn thì e rằng Chu Dùng Sơn kia nhất định sẽ đoán được điều gì đó. Đến lúc đó liệu có thể lấy lại được bí bảo kia không, chỉ sợ vị trưởng lão nào đến đó sẽ gặp phải nguy hiểm thôi."
Một lúc sau, lúc này nhị trưởng lão mới bước đến nói ra lo lắng của mình.
Nghe thấy lời của nhị trưởng lão, đại trưởng lão cũng trầm mặc.
Sở trường của Thiên Cơ các là thôi diễn thiên cơ nhưng lại không giỏi chiến đấu, cho dù là chiến đấu với cường giả cùng cảnh giới thì phần trăm thắng cũng rất thấp. Nghĩ đến Chu Hồng Sơn kia là một cường giả Độ Kiếp cảnh tầng chín đỉnh phong đã vượt qua tám đạo lôi kiếp thiên lôi, lúc này đại trưởng lão cũng cảm thấy vô cùng đau đầu.
"Thôi, sử dụng Khuy Thiên Kính thêm lần nữa đi."
Nói xong, đại trưởng lão đứng dây, bay thẳng đến một căn phòng đằng sau. Sau khi nghe thế, mười một vị trưởng lão còn lại cũng hơi biến sắc, tuy rằng đều muốn mở miệng khuyên ngăn nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Khuy Thiên Kính, là một trong ba bí bảo đứng đầu của Thiên Cơ các, có thể nhìn trộm thiên cơ ở mức độ lớn hơn nhưng phải chịu đựng nhân quả phản phệ. Đồng thời cũng chỉ có các đời đại trưởng lão, thánh tử, thánh nữ mới có thể sử dụng.
Mà hiện tại tình trạng cơ thể của đại trưởng lão đã không còn khỏe lắm, sử dụng Khuy Thiên Kính lần nữa sẽ gây thêm tổn thương cho bản thân, nhưng bí bảo ở Hắc Ma giáo kia lại không thể không lấy lại!
Sau khi Chu Thông giải thích ngắn gọn tình hình hiện tại cho Dạ Lăng Tuyết ở bên cạnh, Dạ Lăng Tuyết bỗng nhiên kêu lên với đại trưởng lão sắp bước vào gian phòng: "Đại trưởng lão, hay là để ta thôi động Khuy Thiên Kính cho!"
"Càn quấy!"
"Tuy ngươi là thánh nữa, ngươi có tư cách sử dụng ba bí bảo đứng đầu của Thiên Cơ các nhưng bây giờ ngươi còn chưa trưởng thành, chưa nói đến chuyện nhân quả cực kỳ đáng sợ này hoàn toàn không phải thứ mà ngươi có thể chịu đựng được!"
"Ngươi là tương lai của Thiên Cơ các, trước khi ngươi trưởng thành, mười hai lão già của Thiên Cơ các chúng ta tuyệt đối không để ngươi chịu bất kỳ tổn thất nào!"
Nghe thấy lời của Dạ Lăng Tuyết, đại trưởng lão trực tiếp quay đầu tức giận khiển trách!
"Nhưng ta có cái này!"
Nói xong Dạ Lăng Tuyết trực tiếp kéo ống tay áo bên phải lên, để lộ ra nhân quả đạo văn màu vàng kim trên cánh tay phải.
"Mẹ!"
"Nhân quả đạo văn!"
Sau khi mười hai vị trưởng lão trong lầu các nhìn thấy đạo văn màu vàng kim, tất cả bùng nổ chửi thề, trong ắt tràn ngập vẻ khiếp sợ vô tận.
"Vậy mà bọn họ đều biết đến nhân quả đạo văn này, xem ra bọn họ thật sự có chút bản lĩnh."
Nghe thấy mười hai vị trưởng lão đều thốt lên nhân quả đại văn, Dạ Lăng Tuyết cũng hơi giật mình.
"Đầu tiên để ta kiểm tra xem nhân quả đạo văn này của ngươi rốt cuộc có thể tiếp nhận bao nhiêu lực nhân quả."
Lúc này đại trưởng lão bước đến trước người Dạ Lăng Tuyết.
Một phút!
Hai phút!
Ba phút!
Khoảng ba phút trôi qua, biểu cảm của đại trưởng lão vẫn duy trì vẻ đờ đẫn.
"Đại trưởng lão, ta, nhân quả đạo văn này của ta bình thường quá chăng?"
Nhìn thấy đại trưởng lão mãi không lên tiếng, lúc này Dạ Lăng Tuyết hơi hoảng hốt, dù sao trước đó Diệp Phong từng nói với nàng rằng nhân quả đạo văn này chỉ có thể ngăn cản nhân quả ở một mức độ nhất định. Đồng thời hắn cũng dặn dò nàng lúc sử dụng Thiên Huyền Bí Thuật để nhìn trộm thiên cơ nhất định phải cẩn thận, vây có nghĩa là sức mạnh ngăn cản nhân quả của nhân quả đạo văn này rất bình thường?
"Rất bình thường?"
"Ngươi biết mỗi lần ta sử dụng Khuy Thiên Kính cần phải chịu bao nhiêu nhân quả không?"
"Ngươi có biết sau mỗi lần sử dụng Khuy Thiên Kính, phải cách bao lâu mới ta có thể sử dụng lần hai không?"