Chương 134: Hai trăm Hồn Linh Châu, khoảnh khắc giàu có nhất
"Vạn ác linh này, mỗi một ác linh đều mà Đại ma đầu đã từng giết hại hàng ngàn, triệu sinh linh!"
"Từ giờ trở đi, ngươi chỉ cần dùng máu tươi nuôi dưỡng mỗi ngày thì thực lực của bọn chúng sẽ mạnh lên không ngừng, đế lúc ấy chắc chắn sẽ trở thành một con át chủ bài trong tay ngươi!"
Lúc này Diệp Phong cũng nói ra một vài thông tin mình hiểu được từ chỗ hệ thống.
Ừm!
Nghe thấy vậy, trong nháy mắt Sở Hồng Sơn đã tỏ vẻ vô cùng hưng phấn!
Nếu là như vậy thì hắn sẽ không bị áp lực tâm lý khi sử dụng Vạn Hồn Thị Huyết Phiến này.
Về phần Đại ma đầu đã giết hại hàng ngàn, triệu sinh linh cường đại cỡ nào thì Sở Hồng Sơn chẳng thèm quan tâm. Hiện tại trong lòng hắn, mặc kệ ngươi là cường giả gì, đứng trước mặt Diệp Phong cũng chỉ là nòng nọc mà thôi!
"Sở trưởng lão, ngươi đang làm gì đó?"
Nhìn thấy Sở Hồng Sơn đang dùng tay trái khua Vạn Hồn Thị Huyết Phiên, tay phải khua Thiên cấp lô đỉnh, Diệp Phong cũng không nhịn được nở một nụ cười gượng, một thể tu tốt như vậy sao lại biến thành thế này!
Năm phút sau.
"Diệp thiếu gia, ngươi không trở về cùng ta sao?"
Rời khỏi sơn mạch của Hắc Ma giáo, sau khi nghe được lời của Diệp Phong, Sở Hồng Sơn lấy làm kinh hãi.
"Ta còn chút việc phải xử lý, ngươi cứ về trước đi."
Nhìn Sở Hồng Sơn rời đi, Diệp Phong nói với hệ thống: "Hệ thống, bây giờ ta định quay lại không gian bí cảnh của Thiên Dương tông, bảo Diệp Nhất Xuất đến đưa ta qua đó đi."
"Đinh! Đề nghị ký chủ đến tối hãy qua đó, bây giờ người phụ trách của các đại tông môn đều đang đặt tài nguyên tu luyện bên trong bí cảnh."
Nghe thấy nhắc nhở của hệ thống, Diệp Phong ngồi xuống tảng đá bên cạnh để nghỉ ngơi.
...
Thiên Dương tông, đại điện của tông môn!
"Đã sắp xếp trong hết chưa?"
Tông chủ Trần Chính Phong của Thiên Dương tông lên tiếng dò hỏi một lão giả bên cạnh.
"Tông chủ, mọi người đã sắp xếp xong rồi. Sau khi người phụ trách của các đại tông môn rời khỏi bí cảnh, người của chúng ta sẽ bắt đầu vơ vét tất cả tài nguyên tu luyện, thời gian một đểm đủ để mang tất cả những tài nguyên tu luyện tìm được đến Trấn Ma Động!"
Giọng điệu của lão giả mang theo vẻ kích động, nói.
"Trù tính trăm năm!
"Cuối cùng cũng đợi được đến ngày Thiên Ma lão tổ phá vỡ phong ấn!"
"Thật nực cười khi người của mấy tông môn đó vẫn muốn dựa vào bản lĩnh để cướp tài nguyên tu luyện, đợi khi Thiên Ma lão tổ phá phong ấn mà ra thì hoặc là thần phục, hoặc là diệt môn, không ai có thể ngăn cản sự trỗi dậy của Thiên Dương tông ta!"
Nói đến đây, Trần Chính Phong không nhịn được ngửa đầu phá lên cười!
Không ai biết rằng mục đích thật sự của cuộc thi bí cảnh tông môn do Thiên Dương tông tổ chức nửa năm một lần để cướp đoạt tài nguyên tu luyện trong đó rồi đưa chúng đến Trấn Ma Động. Chỉ là mỗi lần chỉ cướp được bảy phần, vẫn để lại một ít cho chúng tông môn nhưng lần này thì không định để lại một chút nào!
Gần chạng vạng tối!
Khu cư trú bên ngoài Thiên Dương tông, lúc này một lượng lớn các đệ tử tông môn và người phụ trách đến tham gia cuộc thi bí cảnh tông môn tập trung ở nơi này.
Bên trong một gian phòng khách.
"Huyết ca, chúng ta không tham gia có được không!"
"Toàn bộ tài nguyên tu luyện trong này cộng lại e rằng không bằng cả một viên Đốn Ngộ Đan, chúng ta kinh tởm mấy cái tài nguyên tu luyện rách kia quá!"
Trần Hạo Vũ nói một cách đầy chê bai.
Ngoài ra, Tứ Thiên Kiêu và Lãnh Vô Phong nghe xong cũng gật đầu theo, bày tỏ rằng suy nghĩ của mình cũng giống vậy, thời gian đến tham gia cuộc thi ở cái tông môn rách này chi bằng ở lại tông môn tiếp tục ăn Tẩy Tủy Đan.
Có thể nói, dưới ảnh hưởng từ những hành động phá của điên dại và cho bọn họ đủ thứ đồ tốt của Diệp Phong, bây giờ đồ đạc bình thường đã không còn lọt vào mặt họ nữa.
"Các người cho rằng ta bằng lòng đến đây sao!"
"Cùng là Yêu thú như nhau, mẹ nó, mỗi ngày con chó kia ở tông môn hưởng thụ ăn sung uống sức, còn ta lại phải làm trâu làm ngựa. Mẹ nó, ta cũng tủi thân chứ!"
Nghĩ đến mấy vị trưởng lão ở tông môn thông đồng với nhau để một con Yêu thú như nó trở thành mộ Hộ đạo giả, mỗi lần nghĩ đến chuyện này Phệ Huyết Đường Lang lại cảm thấy mình sống không bằng chó!
"Không biết sáng mai Tiểu sư đệ có đến được không, cứ coi như đi ngang qua sân khấu đi, dù sao sau khi bước vào ta cũng sẽ tìm ngay một chỗ để ăn Tẩy Tủy Đan. Ta không thừa thời gian đi tìm mấy cái tài nguyên tu luyện rách kia."
Nói xong, Trần Hạo Vũ rời khỏi nơi ở của Phệ Huyết Đường Lang.
Tứ Thiên Kiêu và Lãnh Vô Phong cũng theo đó rời khỏi phòng, bởi vì nhắc nhở vừa rồi của Trần Hạo Vũ, bọn họ dự định ngày mai cũng làm như vậy.
"Chủ nhân, bao giờ ngươi mới trở về, không có ngươi khiến những ngày ở tông môn thật sự rất tẻ nhạt."
Nhìn mấy người rời đi, Phệ Huyết Đường Lang bắt đầu nhớ Diệp Phong.
...
Màn đêm buông xuống, rạng sáng hôm sau!
Hả?
Diệp Phong cảm giác như có người đang đẩy mình, sau khi mơ màng mở hai mắt ra thì nhìn thấy Diệp Nhất đang cung kính đứng ở trước mặt hắn.
"Đã đến giờ rồi sao?"
"Đưa ta qua đó đi!"
Diệp Phong phản ứng lại, trực tiếp nói với Diệp Nhất.
"Ngô chủ, chúng ta đã ở bên trong bí cảnh rồi, thuộc hạ xin được cáo lui."
Lúc sắp bước vào vết nứt không gian, ánh mắt của Diêp Nhất nhìn vào một hang động cách đó không xa, trong mắt lóe lên vẻ mong đợi, thì thào lẩm bẩm: "Một người muốn thành công, vậy thì nhất định phải học được cách tự tạo ra cơ hội cho chính mình, toàn bộ bí cảnh này có sơn động đó là có chút nguy hiểm, ta nhất định phải nắm chặt cơ hội này!"
Nhớ đến lần trước, hắn ném Truy tung tử mẫu trùng trên người Thiếu chủ của Kính Nguyệt sơn trang sang cho Diệp Phong để bản thân có thể bước ra thể hiện lần nữa, ai ngờ được sau cùng lại xảy ra một loạt phản ứng dây chuyền, bản thân sững sờ trở thành bại gia hộ vệ đầu tiên được Diệp Phong ban tên.
Điều này khiến hắn ý thức được điều kiện tiên quyết là không gây hại đến sự an toàn của Diệp Phong, nhất định phải không ngừng tạo ra cơ họi thể hiện mình mới được!