Ta Vô Địch Từ Phá Của Bắt Đầu

Chương 137: Mẹ nó, ngươi là ma quỷ phải không, sao cứ muốn chơi ta như vậy

Chương 137: Mẹ nó, ngươi là ma quỷ phải không, sao cứ muốn chơi ta như vậy


Ngay lúc Tiêu Trần định nói vấn đề này với Diệp Phong thì thấy trong tay Diệp Phong lại xuất hiện một Hồn Linh Cầu to bằng quả bóng rổ nữa.
"Hưởng thụ thỏa thích niềm vui thú do phá của mang lại đi, ta còn một trăm chín mươi chín cái nữa, đủ cho chúng ta chơi một trận."
Nói xong, Diệp Phong quăng Hồn Linh Cầu trong tay lên thật cao, sau đó hai chân đột nhiên gập lại nhảy lên, tay phải tiếp thêm linh lực đập mạnh Hồn Linh Cầu ra ngoài.
“Ha ha ha!”
“Lão phu được trước một điểm!”
Nhìn thấy Diệp Phong sau năm hiệp kiên trì vẫn không có nhận được Hồn Linh Cầu, Tiêu Trần đắc ý phá lên cười, hoàn toàn không quan tâm đến Hồn Linh Cầu vỡ vụn kia!
Hai cái!
Ba cái!
Năm cái!
……
Cũng không biết mất bao lâu thời gian, hai người mang theo vẻ mặt phấn khích thành công phá bỏ một trăm chín mươi chín cái Hồn Linh Cầu to bằng quả bóng rổ.
“Đinh! Chúc mừng ký chủ thành công tiêu hao sản vật phá của ngày hôm nay, khen thưởng một ngàn điểm phá của, khen thưởng Hồn Linh Cầu *1000 (Hồn Linh Cầu này sẽ được tiêu hao theo cách khác và không đạt được điểm phá của)!”
“Thế nhưng lại khen thưởng ta thêm một ngàn cái Hồn Linh Cầu?”
Sau khi nghe được nhắc nhở của hệ thống, Diệp Phong cũng sửng sốt, nhưng hắn không có ý định tiếp tục soàn soạt Hồn Linh Cầu.
“Không còn nữa sao?”
Nhìn thấy điểm số ở một bên vẫn luôn dừng lại ở 99:100, Tiêu Trần lập tức cảm thấy khó chịu, hắn không nghĩ tới cuối cùng hắn lại thua một điểm.
“Không được, chơi chưa đã, chúng ta lại tiếp tục!”
Tiêu Trần lúc này nhìn về phía Diệp Phong với vẻ mặt háo hức.
“Nhưng không còn Hồn Linh Cầu!”
Diệp Phong cũng cực kỳ không nói nên lời trước bộ dáng còn muốn chơi của Tiêu Trần, ta là đang phá của, còn ngươi lại là chơi nghiện rồi phải không?
“Ngươi không còn, nhưng ta vẫn còn a!”
Nói xong, Tiêu Trần liền lấy ra tất cả 200 Hồn Linh Cầu lớn nhỏ hắn tích luỹ được trong hai trăm năm qua, bao phủ chúng bằng một lớp linh lực rồi đặt chúng xuống mặt đất.
“Hồn Linh Cầu của ta có hơi nhỏ, ngươi nhìn xem còn có cách chơi nào thích hợp với loại Hồn Linh Cầu nhỏ như này không?”
Nhận thấy Hồn Linh Cầu nhỏ của mình không thể chơi được theo cách thô bạo lúc trước, Tiêu Trần trực tiếp đặt hy vọng lên trên Diệp Phong.
Một lúc sau.
“Đây là cái gì?”
Nhìn một cái bàn dài được ngưng tụ thành từ linh lực thổ, giữa chiếc bàn còn có một tấm lưới nhỏ cao bằng bàn tay, Tiêu Trần cũng lập tức cảm thấy có hứng thú.
“Lấy lòng bàn tay!”
“Ta gọi vận động này là cuộc thi đánh bóng bàn!”
Sau khi Diệp Phong chỉ cho Tiêu Trần cách chơi và một số quy tắc cơ bản, Tiêu Trần vội vàng muốn bắt đầu chơi trận thứ hai với Diệp Phong!
Không biết đã mất bao lâu thời gian.
Sau khi Hồn Linh Cầu cuối cùng rơi xuống trên mặt đất vỡ vụn, cuộc thi bóng bàn cũng đã đến lúc kết thúc.
“Thoải mái!”
“Quá thoải mái!”
“Trong hai trăm năm qua, đây là ngày lão phu vui vẻ nhất.”
Tiêu Trần ngồi liệt dưới đất thở hổn hển, nhưng trên mặt lại tràn ngập ý cười, cho dù hắn vẫn thua ở trận bóng bàn cuối cùng.
“Tiểu tử, cũng may còn có ngươi!”
“Ngươi nói không sai, mặc kệ Hồn Linh Cầu có bao nhiêu quý giá, nhưng nếu là thứ không mang theo bồi táng được với chính mình, thì tốt hơn hết là nên đổi lấy một chút vui vẻ.”
“Hôm nay tuyệt đối là ngày phá của nhất của lão phu, nhưng cũng là ngày vui sướng nhất.”
Tiêu Trần nhìn về phía Diệp Phong ở một bên, cười to nói.
“Chẳng qua một trăm năm tiếp theo chúng ta lại muốn buồn chán.”
“Bí cảnh này đóng cửa một trăm năm rồi sẽ mở ra một trăm năm, cứ theo một chu kỳ liên tục như vậy.”
“Ngươi không biết đi, lần này có một việc là Thiên Dương Tông lấy được chìa khoá mở ra bí cảnh, sau khi biết những kẻ trong môn phái này đều không phải là thứ gì tốt, ta chỉ tùy tiện cho bọn họ vài bộ công pháp địa cấp thượng phẩm cùng võ kỹ, nói dối chính mình chính là Thiên Ma lão tổ, chỉ cần họ liên tục đưa đến cho ta tài nguyên tu luyện, là có thể giúp ta phá vỡ phong ấn, cũng hứa hẹn sau khi phá phong ấn sẽ trở thành trưởng lão hộ pháp của môn phái bọn họ, dẫn dắt môn phái của họ trở thành môn phái đứng đầu.”
“Hôm nay là ngày cuối cùng ta hứa hẹn phá vỡ phong ấn, thật buồn cười khi bọn họ thật sự đưa hết tất cả tài nguyên tu luyện đến cho ta.”
“Làm sao họ lại có thể biết được chờ đến đêm nay, tất cả mọi người trong bí cảnh đều sẽ bị truyền tống ra ngoài, mà chìa khóa bí cảnh trong tay bọn họ cũng sẽ biến mất, toàn bộ bí cảnh sẽ hoàn toàn đóng cửa cho đến trăm năm sau.”
Lúc này Tiêu Trần đột nhiên nghĩ ra cái gì thú vị, trực tiếp cẩn thận nói với Diệp Phong
???
Sau khi được những lời này, Diệp Phong quả thực không thể tin được vào lỗ tai mình.
Lần này môn phái Thiên Dương Tông tổ chức đại bỉ bí cảnh, không phải môn phái bọn họ muốn tranh thủ cơ hội này đoạt lấy tài nguyên tu luyện, mà là đưa hết toàn bộ lại đây cho ngươi?
Nghe nói danh hiệu của ngươi chính là Thiên Ma lão tổ, còn tưởng rằng ngươi là một đại ma đầu, hoá ra là ngươi bịa lung tung?
Diệp Phong nghĩ rằng bản thân chính mình đã rất biết cách chơi, nhưng hắn không nghĩ tới Tiêu Trần sẽ càng mẹ nó biết chơi, người khác chơi một lúc, còn ngươi lại chơi người ta tận một trăm năm?
Một cường giả hồn tu cực phẩm như vậy sao lại không bị mang đi!
Nghĩ vậy, Diệp Phong nhìn về phía Tiêu Trần hỏi: “Tiền bối, không có cách nào phá giải trận pháp trong Trấn Ma Động này sao?”
Phá giải?
Nghe những lời của Diệp Phong, Tiêu Trần nhịn không được nở nụ cười, chỉ thẳng vào khối tinh thạch màu trắng nham nhở to bằng bàn tay đang được cắm vào tảng đá trên đỉnh đầu, nói: “Đó chính là mắt trận, chỉ cần có thể huỷ diệt mắt trận, trận pháp sẽ tự sụp đổ!”
“Chẳng qua ngươi cũng không cần nghĩ nhiều, hai trăm năm qua, ta đã thử qua vô số lần, có một cổ lực lượng cường đại kết giới bảo hộ mặt trận kia, ngươi còn không có thể đụng vào, huống chi là phá hủy nó.”
“Vị Kim Luân Đại Đế kia nếu dám đặt mắt trận ở bên ngoài, là căn bản không lo lắng sẽ có người phá hủy nó!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất