Ta Vô Địch Từ Phá Của Bắt Đầu

Chương 138: Chương 138: Ta chỉ muốn tìm một nơi để chết, sẽ không có điều gì xảy ra khi gia nhập Tinh Hồn Tông chứ

Chương 138: Chương 138: Ta chỉ muốn tìm một nơi để chết, sẽ không có điều gì xảy ra khi gia nhập Tinh Hồn Tông chứ


Tiêu Trần nhìn dáng vẻ Diệp Phong đang có chút nóng lòng muốn thử, cũng là cười khổ lắc đầu thuyết phục.
“Đồ vật của đại đế thượng giới, cũng không biết có thể hủy diệt được thần mắt này hay không!”
Nghĩ vậy, Diệp Phong không để ý đến lời khuyên của Tiêu Trần, trực tiếp nhắm hai mắt chuẩn bị vận dụng hủy diệt thần mắt!
Trừng!
Khi Diệp Phong đột nhiên mở hai mắt, trong đôi mắt giống như lỗ đen kia đột nhiên có một hơi thở hủy diệt.
“Không có!”
Lại lần nữa nhắm mắt rồi mở ra, Diệp Phong nhìn thấy viên tinh thạch màu trắng tinh thiết trên đỉnh đầu đã biến mất, trên mặt cũng lộ ra vẻ hưng phấn, việc này làm cho hắn biết được thượng giới chi vật của chính mình có thể nhẹ nhàng hủy diệt được cả thần mắt!
Không có?
Tiêu Trần ở một bên đang chờ đợi xem Diệp Phong chê cười nhìn thấy con mắt khảm trong tảng đá trên đỉnh đầu kia đột nhiên biến mất, hai tròng mắt kinh ngạc đến mức suýt chút nữa rơi ra bên ngoài.
“Không có khả năng!”
“Việc này tuyệt đối không có khả năng!”
Mang theo vẻ mặt khó có thể tin, Tiêu Trần lại lần nữa chạy về phía cửa động, hắn muốn tự mình kiểm chứng trận pháp có phải thật sự đã biến mất hay không.
Bành!
Sau khi Tiêu Trần suôn sẻ đi ra khỏi Trấn Ma Động, cả người giống như con rối bị mất hồn, thân mình xụi lơ quỳ gối trên mặt đất.
“Tiền bối, cuối cùng chúng ta cũng thoát khỏi Trấn Ma Động, tại sao ngươi lại không vui vẻ chút nào?”
Diệp Phong chạy ra theo phía sau nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Tiêu Trần, cũng vô cùng khó hiểu dò hỏi.
“Ngươi, mẹ nó, ngươi là ma quỷ phải không!
“Mặc dù ta không biết ngươi đã làm như thế nào, nhưng nếu như ngươi có thể hủy diệt mắt trận kia, vậy tại sao ngươi không nói sớm hơn với ta!”
“Hai trăm năm, Hồn Linh Cầu ta ngày đêm rèn luyện trong hai trăm năm thời gian hoàn toàn đã không có!”
Nghĩ lại lúc trước chính mình dùng Hồn Linh Cầu làm thành bóng bàn, giờ phút này hắn đều hận không thể trực tiếp băm nát bàn tay phải phá của của chính mình!
Thượng giới, Kim Luân Cung!
Một người mặc chiếc đạo bào màu vàng kim cường tráng đột nhiên mở hai mắt, trong mắt hiện lên vô hạn kinh ngạc!
“Ở một hạ giới nho nhỏ thế nhưng lại có người có thể phá huỷ Đại Trận Phệ Hồn của ta sao?”
“Có ý tứ, thật là quá có ý tứ.”
……
Huyền Thiên Đại Lục, Diệt Hồn Cốc!
Dưới một cây vàng cao hơn mười mấy mét, một người đàn ông trung niên cường tráng chậm rãi mở mắt, trên mặt dần dần toát ra một nụ cười nghiền ngẫm.
“Không nghĩ tới Tiêu Trần còn có thể chạy thoát khỏi Đại Trận Phệ Hồn của sư tôn ta.”
“Chẳng qua, Đinh Nghị ta cũng không phải là Đinh Nghị của hai trăm năm trước kia, với cây Kim Hồn Thánh Linh ba ngàn năm tuổi này, Kim Luân đế hồn của ta đã sớm đột phá lên một cấp độ mới.”
Nghĩ đến việc hai trăm năm trước bị Tiêu Trần treo lên đánh, làm hắn mất hết thể diện ở trước mặt sư tôn, điều này khiến hắn hận Tiêu Trần đến tận xương tủy, mà hiện tại, cơ hội báo thù đã tới rồi!
……
Trong bí cảnh.
“Nói cách khác, thật ra cây Kim Hồn Thánh Linh kia là ngươi phát hiện trước, hơn nữa đã tu luyện ở đó hơn một tháng, kết quả là đối phương muốn chiếm cho riêng mình, cuối cùng đánh không lại ngươi liền trực tiếp chèn ép ngươi?”
Sau khi nghe Tiêu Trần nói xong tiền căn hậu quả của việc bị Kim Luân đại đế phong ấn, Diệp Phong tiếp tục nói với vẻ tán thành: “Đúng vậy, cốt truyện này mới đúng, đây mới là cốt truyện thế giới huyền huyễn nên có!”
???
Cốt truyện đúng?
Mẹ nó, ta bị phong ấn khoảng hai trăm năm, vậy mà ngươi nói cốt truyện này là đúng?
Nếu ta không phải là hồn tu, không có việc gì còn có thể rèn luyện Hồn Linh Cầu tống cổ thời gian, nếu là người khác thì đã sớm phát điên rồi.
Hồn Linh Cầu?
Tào!
Nghĩ đến Hồn Linh Cầu, trên mặt Tiêu Trần lại lần nữa toát ra vẻ đau mình, đến tận 200 cái Hồn Linh Cầu nha, nếu như vừa rồi không phá của, hắn nhất định sẽ là một trong số những hồn tu oai phong nhất trên toàn bộ Huyền Thiên đại lục!
“Đúng rồi Diệp Phong, ngươi có môn phái không?”
Vì để cố gắng để bản thân không hề suy nghĩ đến Hồn Linh Cầu, Tiêu Trần nghiêm túc nhìn về phía Diệp Phong hỏi thăm.
Hả?
Ta đang suy nghĩ làm sao có thể câu loại cực phẩm như ngươi tới môn phái của ta, ngươi đây là muốn tự mình cắn câu?
Nghe được lời của Tiêu Trần, Diệp Phong cũng có chút kinh ngạc.
“Tiêu lão, ta thật sự có một môn phái, chẳng qua môn phái của ta chỉ là một môn phái nhỏ mới lập nên, đến nay cũng có không tới mười đệ tử, thực lực của tông chủ cũng chỉ là Nguyên thần cảnh cửu trọng đỉnh mà thôi.”
Diệp Phong cũng không biết Tiêu Trần có thực sự muốn gia nhập môn phái của mình hay không, cho nên hắn đơn trả lời trước một chút.
“Tốt!”
“Lão phu chính là cường giả hồn tu đã chịu qua chín đạo Thiên Đạo lôi kiếp độ kiếp Cảnh cửu trọng đỉnh, hẳn là đã đủ trở thành trưởng lão trong môn phái của ngươi.”
Nghe được lời nói của Diệp Phong, ánh mắt Tiêu Trần cũng sáng lên, vội vàng bày tỏ suy nghĩ của mình.
Ngươi đây còn muốn vội vàng đưa tới?
Nhìn bộ dáng vội vàng gấp gáp của Tiêu Trần cũng khiến cho Diệp Phong sửng sốt, sao lại không giống như hắn nghĩ!
“Tiêu lão, hiện tại chúng ta đã trốn thoát ra ngoài, ngươi không định đi tìm Đinh Nghị kia báo thù sao?”
“Hơn nữa ngươi có thể phi thăng bất kỳ lúc nào, không định chuẩn bị phi thăng lên thượng giới sao?”
Diệp Phong nhìn Tiêu Trần hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
“Ngươi, ngươi nghe lén tiếng lòng của lão phu?”
Nghe được lời này, Tiêu Trần bị dọa sợ lùi liên tiếp về sau mấy bước, lúc trước ở trong động trấn ma hắn cũng biết Diệp Phong cũng đã đắc tội với Đinh Nghị nên mới tiến vào đây, hắn thật sự có suy nghĩ khi có cơ hội ra ngoài thì sẽ tìm đối phương báo thù, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất