Chương 141: Ta không thể nán lại tông môn này được, ta phải chạy mau thôi
"Có điều đợi sau này tiếp xúc một thời gian dài ngươi sẽ biết, chủ nhân cũng là một tên phá của thuần túy đấy, mấy thứ này chẳng thấm vào đâu."
Nhìn Tiêu Trần đang tràn đầy khiếp sợ, Phệ Huyết Đường Lang cũng cười an ủi.
Khóc!
Lúc này Tiêu Trần có cả suy nghĩ khóc đến chết rồi, nhớ lại hai trò chơi ở bên trong Trấn Ma động, bây giờ hắn mới ý được được người ta phá của là có của để phá, gọi là chơi đùa, còn hắn phá của là phá thật, như một tên ngốc phá đến nghèo rớt mồng tơi!
"Năng lực tâm lý thừa nhận của Tiêu trưởng lão này không ổn đâu!"
"Nếu trở về tông môn gặp được kiếm cẩu đệ nhất đại lục thì không biết hắn có chịu đựng được hay không!"
Thấy Tiêu Trần mới biết chút chuyện này mà đã sụp đổ, Phệ Huyết Đường Lang cũng lo lắng cho đối phương.
"Trước hết đừng hàn huyên nữa."
"Phệ Huyết Đường Lang, lát nữa ngươi bảo nhóm người Đại sư huynh lúc tiến vào không gian bí cảnh thì đi lướt qua là được, trong đó đã không còn tài nguyên tu luyện nữa rồi."
"Ta và Tiêu trưởng lão quay về trước, các ngươi cũng mau chóng quy vể tông môn đi nhé."
Nghe thấy mệnh lệnh của Diệp PHong, Phệ Huyết Đường Lang rời đi trước, bay thẳng về phía nơi dừng chân bên ngoài Thiên Dương tông.
"Tiêu trưởng lão, chúng ta đi thôi."
Diệp Phong trực tiếp cưỡi lên linh khí phi hành hồ lô, gọi Tiêu Trần.
Đi?
Mẹ nó, bây giờ ta không dám đến tông môn của ngươi đâu, đáng sợ quá, ta chỉ muốn tìm bừa một tông môn nhỏ thôi!
Nghe thấy lời của Diệp Phong, Tiêu Trần lại đấu tranh lần nữa.
"Mặc kệ nó là đầm rồng hay hang hổ gì, đi hết!"
Cuối cùng, Tiêu Trần vẫn không thể buông bỏ một trăm Hồn Linh Cầu to bằng quả bóng rổ kia, ngồi ra phía trước linh khí phi hành hồ lô, kích hoạt linh thạch bên trong linh khí, bộc phát ra tốc độ nhanh lao về hướng của Tinh Hồn tông.
Trong nhẫn không gian có một trăm vạn viên linh tinh sơ phẩm, cho dù dốc toàn lực thôi động linh khí phi hành cửu phẩm thì thế nào, tại giây phút này, mẹ nó, Tiêu Trần cảm thấy có của thật là tốt!
Tới gần giữa trưa!
Dưới tốc độ cực hạn của linh khí phi hành cửu phẩm khi được thôi động bằng toàn lực, chỉ trong một buổi sáng hai người đã trở về Tinh Hồn tông.
"Đây là Hoàn Tuyền kiếm ý của Kiếm Tâm cảnh!"
"Diệp Phong, trong tông môn của chúng ta còn có kiếm tu yêu nghiệt như thế sao?"
Vừa mới bước vào tông môn, Tiêu Trần đã nhận ra một luồng kiếm ý ngút trời cực kỳ mạnh mẽ, mẹ nó, điều này khiến hắn càng cảm thấy cái tồng môn này quá dị thường.
"Chó con không ngủ cho ngoan đi, phóng xuất ra Hoàn Tuyền kiếm ý làm gì?"
Nghe thấy lời nói của Tiêu Trần, Diệp Phong tỏ vẻ khó hiểu.
Một lát sau.
Khi Diệp Phong và Tiêu Trần đi vào trường luyện võ nội môn, nhìn thấy tiểu Hoàng cẩu ngậm một thanh trường kiếm màu đen trong miệng, nó đang cố gắng tấn công Thiên cấp lô đỉnh. Tuy rằng nhìn có vẻ ngu ngốc, dễ thương nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện trong những đòn tấn công của tiểu Hoàng có mang theo ý nghĩa của võ kỹ kiếm đạo.
Hoàng Tuyền kiếm ý của Kiếm Tâm cảnh là do một con yêu cẩu phóng ra!
Một con yêu cẩu còn thử học tập võ kỹ kiếm đạo!
Thấy cảnh này, Tiêu Trần chỉ cảm thấy tê da đầu, cảm thấy mình bị phong ấn hai trăm năm, bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi rồi, khiến hắn thấy lạ lẫm thế này!
"Diệp Phong, cuối cùng ngươi cũng về rồi!"
"Hai ngày trước tiểu Hoàng cầu này đã ăn hết mười vạn viên Tẩy Tủy Đan rồi, bây giờ đang có Linh thể không tạp chất, cộng với việc ngươi nhét cho nó ăn nhiều Đốn Ngộ Đan như vậy, tuy là không giác ngộ được điều gì nhưng linh trí lại được tăng lên đáng kể."
"Nghĩ đến việc nó nắm giữ Hoàng Tuyề kiếm ý của Kiếm Tâm cảnh, tông chủ bảo ta dạy cho nó một số võ kỹ kiếm đạo cơ bản."
Sau khi Bạch Thiên Hồng đứng ở bên cạnh nhìn thấy Diệp Phong, cũng vội vàng bước đến, trong mắt suýt thì chảy ra những giọt nước mắt kích động.
Đâu ai hiểu được những chua xót của hắn khi phải chỉ đạo một con chó tu luyện võ kỹ kiếm đạo cơ bản!
Bây giờ Diệp Phong quay về rồi, hắn cảm thấy cuối cùng mình cũng được giải thoát rồi.
"Bạch trưởng lão, thật sự vất vả cho ngươi rồi."
"Vây sau này trách nhiệm chỉ đạo chó con giao cho ngươi vậy."
Nhìn thấy hiện tại tiểu Hoàng cẩu đã có một ít dáng vẻ của kiếm cẩu đệ nhất đại lục, Diệp Phong cũng cực kỳ vui mừng, hắn cảm giác khoảng thời gian liên tục nuông chiều chó con có thể kết thúc được rồi.
???
Giao cho ta?
Ngươi tốt với chó con như vậy, ngươi nhẫn tâm để nó cực nhọc sao?
Sau khi Bạch Thiên Hồng nghe những lời Diệp Phong nói thì choáng váng cả người.
Mà đần ra đó còn có Tiêu Trân đang đứng bên cạnh.
Thực lực của tông chủ chỉ có Nguyên Thần Cảnh tầng chín đỉnh phong, trưởng lão trong tông môn lại là cường giả Độ Kiếp Cảnh tầng ba, ngươi gọi đây là tông môn nhỏ à?
Tiêu Trần càng cảm thấy bất thường, trực tiếp phóng xuất ra thần thức cường đại nhanh chóng điều tra tình hình của những người còn lại trong tông môn.
Hai nữ oa đạt Nguyên Thần Cảnh tầng chín đỉnh phong, trong đó chắc sẽ có một người là tông chủ của Tinh Hồn tông.
Một người là thể tu Độ Kiếp Cảnh tầng bốn!
Một người là tu sĩ Độ Kiếp Cảnh tầng ba!
"Sắp xếp kiểu mẹ gì thế này, ba trưởng lão Độ Kiếp Cảnh. Cho dù là tông môn hạng nhất như Thiên Dương tông cũng không sánh kịp!"
Còn có đại yêu kia!
Còn kiếm cẩu này nữa!
"Không được, không thể nán lại tông môn này được, ta phải chạy mau thôi. Lão phu không cần Hồn Linh Cầu nữa!"
Rầm!
Ngay tại lúc Tiêu Trần chuẩn bị bịa ra lý do để rời đi thì một luồng khí tức yếu ớt mà tràn ngập tà ác bỗng nhiên truyền đến từ phía xa.
Xoẹt! Xọet! Xoẹt!
Sau khi cảm nhận được luồng khí tức này, Hạ Thiên Vũ, La Khải, Lạc Thiên Tuyết và Sở Tiêu Tiêu cũng bay ra từ khắp nơi trong tông môn.
"Ha ha ha, lão phu về rồi đây!"