Chương 142: Chương 142: Dã man dỡ bỏ quá mẹ nó tàn bạo
Rất nhanh, cùng với một tiếng cười to cực kỳ phái lối vọng đến, Sở Hồng Sơn dùng tay phải cầm Thiên cấp lô đỉnh, tay trái cầm Vạn Hồn Thị Huyết Phiên, đi theo sau là một cái quỷ dữ tợn được ngưng tụ thành từ vạn ác linh xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
"Mẹ kiếp!"
"Sở trưởng lão kiếm đâu ra một ma linh khí trâu bò vậy!"
Nghe thấy tiếng thốt lên của ba người Bạch Thiên Hồng, Hạ Thiên Vũ và La Khải đang đứng bên cạnh, Tiêu Trần hoàn toàn sụp đổ, một thể tu cầm Thiên cấp lô đỉnh, hắn nhịn, nhưng mà cái ma linh khí tuyệt vật phi phàm là cái mẹ gì?
Không chỉ vậy hắn còn cảm nhận được Sở Hồng Sơn là một gã thể tu đã vượt qua năm đạo Thiên Đạo lôi kiếp!
Ta chỉ muốn tìm một tông môn nhỏ bé, cẩu thả không đáng chú ý thôi, các ngươi không cần hành ta như vậy đâu!
"Diệp Phong!"
"Sao ngươi về nhanh hơn cả ta thế?"
Sau khi Sở Hồng Sơn nhìn thấy Diệp Phong đang như cười như không nhìn mình, kinh hãi đến mức tròng mắt suýt rơi ra. Phải biết rằng hắn dùng một loại bí pháp, lúc này chỉ cần gần một ngày đã về đến nơi, ai ngờ được Diệp Phong còn nhanh hơn hắn!
"Diệp Phong, vị này không phải lại là trưởng lão ngươi dẫn là đấy chứ?"
Lúc này Lạc Thiên Tuyết cũng chú ý đến Tiêu Trần đang đứng bên cạnh Diệp Phong, hỏi với vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.
"Sư tôn, vị này là Tiêu Trần tiền bối, hắn muốn gia nhập vào tông môn của chúng ta làm trưởng lão."
"Đúng rồi, Tiêu Trần tiền bối là cường giả hồn tu Độ Kiếp Cảnh tầng chín đỉnh phong đã vượt qua chính đạo Thiên Đạo lôi kiếp, là một đại lão có thể phi thăng lên Thượng giới bất cứ lúc nào!"
Hít!
Nghe được những lời này của Diệp Phong, tất cả mọi người không nhịn được hít một hơi khí lạnh, ánh mắt khi nhìn lại Tiêu Trần cũng tràn ngập vẻ kính sợ. Bọn họ không ngờ tới Tiêu Trần lại là một đại lão có thể phi thăng bất cứ lúc nào!
Tông môn có lão đại thế này trấn giữ thì ai dám đến gây chuyện?
"Mọi người trong cái tông môn này đều là những tên phá của, các ngươi phá của thì sao chứ, chẳng phải cũng thấy sợ khi biết được thực lực của ta sao."
"Cảm giác này tuyệt thật đấy, chi bằng ta cứ ở lại tông môn này vài ngày thử xem?"
Hưởng thụ ánh mắt kính sợ của mọi người, trong lúc nhất thời Tiêu Trần cũng không muốn rời đi lắm.
"Hệ thống, mở Linh mộc bình vô hạn cho ta, xác định khi nào thụ linh chín nghìn năm Kim Hồn Thánh Linh Thụ mở ra, khi nào kết thúc."
Linh mộc bình được định giá bằng một trăm điểm phá của, xác suất chín mươi chín phần trăm sẽ mở ra thụ linh linh mộc một ngàn năm, xác suất tám mươi phần trăm sẽ mở ra được thụ linh linh mộc hai nghìn năm...
Tuy thụ linh linh mộc chín nghìn năm chỉ có xác suất mười phần trăm nhưng bây giờ Diệp Phong có chín mươi hai vạn điểm phá của, chắc chắn đủ dùng.
Chưa kể đến phòng ốc được chế tạo từ những Kim Hồn Thánh Linh Thụ này còn có thể kiếm được một khoản điểm phá của bằng máu nữa.
“Đinh! Mở ra 830 cái Linh Mộc Bình, sử dụng hết 8 vạn 3000 điểm phá của, chúc mừng ký chủ nhận được 100 cây Kim Hồn Thánh Linh 9000 năm!”
Chưa đến hai phút, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Diệp Phong.
“Hạ trưởng lão, ngươi mang Tiêu trưởng lão đi dạo trong môn phái một chút.”
“Sở trưởng lão, La trưởng lão, hai người các ngươi đi theo ta.”
Nói xong, Diệp Phong liền mang theo Sở Hồng Sơn và La Khải đi vào môn phái.
“Xong rồi!”
“Môn phái này hoàn toàn bị tiểu tử Diệp Phong này chơi hỏng rồi!”
Nhìn bóng dáng Diệp Phong rời đi, Lạc Thiên Tuyết hoàn toàn hỏng mất, nàng vốn dĩ không có ý định phát triển môn phái, nhưng đại đệ tử thân truyền lại quá phá của, bỏ qua phiền não của việc phát triển, trực tiếp mang theo các tán tu đại lão trực tiếp đến nhập môn!
Nghĩ đến việc trong Tinh Hồn Tông không có một người có thể phi thăng thành đại lão tọa trấn, Lạc Thiên Tuyết đã không dám tưởng tượng nếu như phụ thân Lạc Vô Danh của nàng biết chuyện này sẽ có phản ứng gì.
“Sao Diệp Phong lại nhìn trúng con chó nhỏ này, chẳng lẽ tương lai sau này của nó sẽ vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.”
“Hãy để ta tự mình dạy dỗ kiếm cẩu duy nhất của Đại Lục này đi!”
Cả đời Bạch Thiên Hồng chưa bao giờ thu đồ đệ lúc này đã chuẩn bị dạy dỗ nghiêm khắc con chó Tiểu Hoàng giống như đệ tử thân truyền.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Sao ánh mắt của lão nhân này nhìn ta có chút không đúng?”
“Mọi người gặp dịp thì chơi mà thôi, hắn không phải đang nghiêm túc chứ, ta hiện tại chỉ muốn trở về ngủ!”
Con chó Tiểu Hoàng lúc này mới phát hiện Bạch Thiên Hồng kỳ lạ, nhớ lại những lời Diệp Phong nói với Bạch Thiên Hồng lúc trước, giây phút này nó đột nhiên luống cuống, ước gì có thể nói ra những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình bằng lời nói.
Nơi ở của trưởng lão trong môn phái.
“La trưởng lão, phá bỏ cái sân này đi!”
??
Nghe Diệp Phong nói, La Khải thậm chí không phản ứng kịp, một cái sân đang tốt phá huỷ đi làm gì?
“Diệp Phong, phá bỏ cái sân này thì rất dễ dàng, nhưng ngươi có thể nói cho ta biết tại sao không?"
Dưới sự tò mò, La Khải vẫn hỏi ra những nghi ngờ trong lòng.
“Cái sân này là của Tiêu trưởng lão, ta đã chuẩn sẵn gỗ, tiếp theo có khả năng muốn làm phiền hai vị trưởng lão giúp đỡ xây dựng cái sân này lại một lần nữa.”
Nghe được câu hỏi của La Khải, Diệp Phong cũng nói ra nguyên nhân.
“Hệ thống, nếu như hai vị trưởng lão có công giúp đỡ môn phái xây dựng sân, có phải ta cũng nên đưa chút phí vất vả không?”
“Đúng rồi, ngoài nguồn cung cấp không giới hạn của các loại linh thạch và tinh thạch, đối với phương diện vất vả phí này có thể cho vật phẩm khác không, ví dụ như máu của đại yêu tinh, linh quặng, linh mộc,…?”
Diệp Phong đều có cảm giác nhàm chán khi vẫn luôn đưa linh thạch, tinh thạch. Hơn nữa, hắn cảm thấy tiết tấu như vậy quá hạn chế việc phá của.