Chương 164: Tiêu trưởng lão, ngươi bảo loại nước này quý hiếm sao? (2)
Tiêu Trần đang đi về nơi ở, lúc này cũng sắp điên thật rồi, mặc dù tông môn này có rất nhiều điều khiến hắn yêu thích nhưng cũng có không ít điều giày vò hắn!
"Mùi gì thế nhỉ?"
"Mùi trà rất nồng!"
Bỗng nhiên ngửi thấy một mùi trà, Tiêu Trần đi theo hương trà nhanh chóng đến chỗ ở của Sở Tiêu Tiêu.
"Tiêu Tiêu, không ngờ ngươi còn có kỹ thuật pha trà đấy!"
"Hương trà này nồng thật, mau pha cho ta một chén để nếm thử đi, vừa nãy ăn nhiều đan dược như thế, đúng lúc đang miệng đắng lưỡi khô."
Tiêu Trần nhìn thấy Sở Tiêu Tiêu đang pha trà ở trong viện, vội vàng cười lớn nói.
"Được!"
Sau khi nghe thấy thế, Sở Tiêu Tiêu đang tập trung pha trà cũng đáp lại nhưng khi nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy người đến là Tiêu Trần thì vẻ mặt lại biến thành lúng túng: "Tiêu trưởng lão, thật ngại quá, ngươi không uống được trà này!"
"Hả?"
"Vì chưa ủ xong trà sao?"
Nghe thấy vậy, Tiêu Trần nghi ngờ hỏi.
"Không phải!"
"Tất cả mọi người trong tông môn đều có thể uống, bao gồm cả Tiểu Hoàng Cẩu nhưng duy chỉ có ngươi không thể uống."
Nhìn Tiêu Trần, Sở Tiêu Tiêu vẫn hơi lúng túng giải thích.
Đến chó còn uống được mà chỉ có ta là không được uống?
Tiêu Trần nghe xong thì tức điên lên ngay lập tức, hỏi lại Sở Tiêu Tiêu một lần nữa: "Tiêu Tiêu, nếu như ngươi không cho ta một lời giải thích hợp lý thì ta phải đi tranh luận phải trái chuyện này với tông chủ!"
Hắn là ai, lão đại có thể phi thăng bất cứ lúc nào nhưng vây giờ lại bị tông môn đối xử như thế này, hắn tỏ vẻ không chịu được sự ấm ức này!
"Tiêu trưởng lão, cho dù ngươi đi tìm tông chủ cũng vô dụng thôi, đây là yêu cầu của Diệp Phong. Ngươi cũng biết đấy, tông chủ không dạy bảo được đại đệ tử phá của kia của nàng đâu!"
Sở Tiêu Tiêu không thể làm gì khác ngoài việc lôi Diệp Phong ra.
"Diệp Phong?"
"Vậy hắn có nói lý do vì sao không cho ta uống không?"
Nghe thấy đây là yêu cầu của Diệp Phong, lập tức Tiêu Trần cũng không nóng nảy nữa, hắn sợ Diệp Phong ve vẩy ống tay áo trống với mình!
"Hắn nói rằng sợ ngươi bay đi!"
Sở Tiêu Tiêu cũng nói thẳng ra nguyên lời của Diệp Phong.
"Sợ ta bay đi?"
Nghe thấy thế, Tiêu Trần cũng tỏ vẻ nghi hoặc khó hiểu.
"Mẹ nó!"
"Mau, mau cho ta xem nước mà ngươi pha trà đi!"
Trong giây lát, Tiêu Trần chợt nghĩ đến một vấn đề mà Diệp Phong đã từng hỏi hắn, điều này khiến hắn đoán nước pha trà rất có thể là bảo bối tịnh hóa thần hồn.
"Nước pha trà?"
"Bên trong bình tưới hoa bên kia còn thừa một ít đấy."
Sở Tiêu Tiêu nhìn Tiêu Trần đang cực kỳ hoảng sợ, tiện tay chỉ vào một bình tưới hoa cách đó không xa.
Trợn mắt!
Nhưng sau khi Sở Tiêu Tiêu nhìn thấy Tiêu Trần cầm bình tưới hoa lên uống thì ngu toàn tập!
"Một ít!"
"Mẹ nó, đúng là chỉ có một ít, không đủ một hớp nữa!"
Âm trầm chửi bậy một trận, Tiêu Trần cũng nhắm hai mắt lại bắt đầu kiểm tra sự biến hóa của thần hồn mình.
"Tịnh Hồn Thủy!"
"Quả nhiên là Tịnh Hồn Thủy!"
Mấy phút sau, khi Tiêu Trần mở hai mắt ra, trong mắt toát lên vẻ khiếp sợ và tiếc nuối.
Mặc dù hắn chưa từng có được Tịnh Hồn Thủy nhưng đã từng đọc được thông tin có liên quan đến Tịnh Hồn Thủy trong một quyển sách, mà tác dụng của Tịnh Hồn Thủy hắn vừa uống đối với thần hồn giống hệt với tác dụng của Tinh Hồn thủy trong ghi chép.
Nếu có được sớm hơn một chút thì cho dù là có được sau khi vượt qua đạo Thiên Đạo lôi kiếp thứ tám, hắn cũng sẽ tịnh hóa thần hồn đến cực hạn mà không chút do dự. Nhưng bây giờ hắn thật sự không dám, một khi tịnh hóa đến cực hạn thì hắn thật sự phải phi thăng lên Thượng giới!
"Tiêu Tiêu, ngươi không biết, không trách ngươi!"
"Loại nước này cực kỳ quý hiếm, ngươi có thể pha trà cho người trong tông môn uống nhưng tuyệt đối không được dùng để tưới hoa."
Lúc này Tiêu Trần lên tiếng nhắc nhở Sở Tiêu Tiêu.
Rất quý hiếm?
Sở Tiêu Tiêu nghe thấy thế thì thẳng tay lấy thùng gỗ lớn cấp độ cự vô bá từ trong nhẫn không gian ra.
"Tiêu trưởng lão, ngươi bảo loại nước này rất quý hiếm?"
Sở Tiêu Tiêu vỗ vỗ vào vách thùng của thùng gỗ lớn, vẻ mặt vô cùng ngờ vực hỏi ngược lại Tiêu Trần.
"Tiêu trưởng lão, ngươi làm sao thế?"
Nhìn Tiêu Trần bỗng nhiên hướng mặt đến hoàng hôn, dưới ánh chiều tà, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng hiu quạnh, điều này khiến Sở Tiêu Tiêu có chút lo lắng nên hỏi han.
"Không sao đâu, ngươi cứ pha trà tiếp đi, nhớ rằng nhất định phải bảo tất cả mọi người trong tông môn đến uống, đối với bọn họ thì thứ này trăm lợi không hại!"
"Còn ta, cứ để ta một mình yên tĩnh một lúc đi!"
Hối hận!
Tiêu Trần thật sự hối hận, trước kia không nên đến đây. Mẹ nó, tông môn này căn bản không phải chỗ cho người ở, mẹ kiếp, quá phung phí, quá phá của!
"Tiêu Tiêu, ngươi đang pha trà sao?"
Ngay tại lúc Tiêu Trần đang một mình tận hưởng hoàn hôn, tiếng nói của Sở Hồng Sơn bỗng nhiên vọng từ đằng xa đến.
"Tiêu trưởng lão, ngươi cũng ở đây sao/"
Đi vào viện nhìn thấy Tiêu Trần đang một mình tận hưởng tà dương, Sở Hồng Sơn cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Gia gia, uống một hớp trà đi."
Lúc này Sở Tiêu Tiêu bưng một chén nước trà đã ủ xong đưa cho Sở Hồng Sơn.
"Được, vừa mới ăn xong một đống đan dược, đang lúc miệng đắng lưỡi khô."
Hả?
Nghe thấy lời này của Sở Hồng Sơn, Sở Tiêu Tiêu cũng tỏ vẻ cực kỳ khó hiểu bởi vì vừa nãy Tiêu Trần cũng nói y như vậy.
"Gia gia, Tiêu trưởng lão, có phải Diệp Phong thiên vị các ngươi không?"
"Không bảo với ta, cũng không gọi Lãnh Vô Phong, sợ rằng cũng không gọi cả Ngũ Thiên Kiêu, chỉ chuẩn bị riêng cho những trưởng lão các ngươi thôi. Mặc dù không biết rốt cuộc các ngươi đã ăn đan dược gì nhưng bây giờ ta thấy hâm mộ một cách khó hiểu, đồ mà tên phá của kia lấy ra đều là đồ tốt thôi!"
...
Đó là thiên vị sao?
Đó là muốn chúng ta ăn đến chết!
Ngươi còn hâm mộ?
Chúng ta ước gì các ngươi có thể chia sẻ đôi phần với chúng ta đấy, nhưng tên phá của kia không cho!