Ta Vô Địch Từ Phá Của Bắt Đầu

Chương 165: Đinh Nghị đến so Hồn Linh Cầu với ta?

Chương 165: Đinh Nghị đến so Hồn Linh Cầu với ta?


Nghe thấy những lời của Sở Tiêu Tiêu, cả Sở Hồng Sơn và Tiêu Trần đều nở một nụ cười gượng gạo.
"Cái này, đây là..."
Sau khi Sở Hồng Sơn nhấp một hớp trà, bỗng nhiên phác giác ra điều gì đó, chưa nói hết câu đã vội vàng nhắm mắt lại.
"Đám người các ngươi coi như gặp may rồi!"
"Một khi thần hồn được tịnh hóa đến cực hạn thì cho dù là đang luyện đan, luyện khí, nấu nướng đều sẽ có được sự thăng cấp nằm ngoài sức tưởng tượng."
Nghĩ đến đây, trong mắt Tiêu Trần một lần nữa lóe lên vẻ đau lòng, mặc dù cũng có đôi chút tác dụng với người khác nhưng trong mặt hồn tu thì cho những người này dùng chỉ đang phí của mà thôi!
Điều này giống như giao linh khoáng cực phẩm cho hồn tu vậy, một người mù chế tạo đến đâu cũng có thể chế ra một thứ gì đó nhưng linh khoáng cực phẩm kia lại bị lãng phí một cách vô ích.
Mấy phút sau.
"Trà ngon!"
"Đây là trà ngon!"
"Mà thần hồn của ta xảy ra ít thay đổi, trở nên thuần túy hơn!"
"Tiêu Tiêu, có phải Diệp Phong cho ngươi lá trà này không, sợ rằng cũng chỉ có tên phá của kia mới có thể lấy ra loại lá trà có thể tịnh hóa thần hồn này."
Nhận thấy sự thay đổi trong thần hồn của mình, Sở Hồng Sơn nhìn Sở Tiêu Tiêu với vẻ khiếp sợ!
"Thả ta ra!"
"Tiêu Tiêu, ngươi mau thả ta ra, ngươi xem ta có đập chết gia gia nhà ngươi không!"
"Lá trà mẹ gì, gia gia ngươi đúng là đang phung phí của trời, chẳng biết mẹ gì mà kêu lá trà ủ ra Tịnh Hồn Thủy, mẹ kiếp, ta thật sự không chịu nổi!"
???
Nhìn Tiêu Trần lấy Thiên Cấp lô đỉnh ra muốn liều mạng với mình, Sở Hồng Sơn chết lặng toàn tập, hắn hoàn toàn không biết điều gì khiến Tiêu Trần nổi giận như vậy!
"Gia gia, thứ quý giá chân chính không phải lá trà mà là nước pha trà."
Sở Tiêu Tiêu cười gượng giải thích với Sở Hồng Sơn.
Có điều nàng biết Tiêu Trần cũng không muốn ra tay thật, nếu không sao nàng có thể giữ hắn lại được.
Hả?
Đúng lúc này, Tiêu Trần bỗng nhiên nhận ra một luồng khí tức quen thuộc, điều này khiến vẻ mặt hắn đột nhiên thay đổi, nhẹ nhàng đánh văng Sở Tiêu Tiêu đang giữ chặt mình ra, phóng thẳng cự đỉnh đang cầm tỏng tay lên trời và đồng thời hét to: "Sở trưởng lão, thay ta nói nói lại với Diệp Phong một tiếng, nói ra đi rồi, sau này chắc không về nữa đâu!"
???
Nghe thấy vậy, nhìn Tiêu Trần nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, hai ông cháu Sở Hồng Sơn và Sở Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn nhau, vẻ mặt chết lặng.
Không phải chỉ đoán sai trà với nước thôi sao?
Vả lại nước kia chắc chắn là do Diệp Phong lôi ra, bởi vì chút chuyện này mà ngươi rời khỏi tông môn hay sao?
...
"Đinh! Nhắc nhở ký chủ, Đinh Nghị đang lao thẳng về hướng tông môn, Tiêu Trần không muốn liên lụy đến tông môn nên đã rời khỏi tông môn, chuẩn bị dẫn dắn hắn đi."
"Đinh! Nhắc nhở ký chủ, với thực lực hiện tại, Tiêu Trần không phải là đối thủ của Đinh Nghị."
Chuyện gì đây?
Đang nằm trong nơi ở của mình, Diệp Phong nghe thấy liên tục hai tiếng nhắc nhở của hệ thống thì ngẩn cả ra.
Đinh Nghị kia thật sự tùy tiện ở lại Huyền Thiên đại lục hai trăm năm chưa phi thăng lên thượng giới?
Trước đây Diệp Phong thêu dệt vô cớ là vì thật sự không ngờ Đinh Nghị này lại chưa phi thăng thật.
"Hệ thống, bây giờ ta đi cứu viện Tiêu Trần còn kịp không?"
Bây giờ Diệp Phong cũng có chút lo lắng đến an nguy của Tiêu Trần, vội vàng hỏi hệ thống.
"Đinh! Mặc dù Tiêu Trần không phải đối thủ của Đinh Nghị nhưng vẫn chống đỡ được một khoảng thời gian, túc chủ cưỡi Phệ Huyết Đường Lang đuổi theo là kịp."
Hai phút sau.
"Chủ nhân, ngài tìm ta có việc gì?"
Sau khi Phệ Huyết Đường Lang đi đến chỗ ở của Diệp Phong, cũng tò mò hỏi.
"Đừng nói nhảm nữa, mau biến thân đi, chúng ta đi cứu viện Tiêu trưởng lão!"
Đại điện tông môn!
"Tên phá của này dẫn theo Phệ Huyết Đường Lang làm gì?"
Ý thức được việc Diệp Phong rời đi, Lạc Thiên Tuyết đứng ở cửa đại điện bỗng nhiên cũng có chút bất an, mặc dù sắp đến tối rồi nhưng nàng thật sự sợ sau khi trở về Diệp Phong sẽ lại góp một viên gạch nữa cho tông môn!
...
"Tiêu Trần, không ngờ ngươi có thể trốn ra khỏi Phệ Hồn Đại Trận của sư tôn, đúng là khiến ta kinh ngạc!"
Đinh Nghị cười gằn thành tiếng nhìn Tiêu Trần ở trước mặt không còn chạy trốn nữa.
"Muốn đấu thì đấu!"
"Đừng nói nhảm!"
Nói xong một luồng sức mạnh thần hồn kinh khủng bộc phát ra từ trong hai mắt của Tiêu Trần!
"Mới bắt đầu đã lấy ra võ kỹ Thần Hồn ở đáy hòm, thật sự cho rằng ta vẫn là ta của hai trăm năm trước sao!"
"Trái lại ta muốn xem sức mạnh thần hồn của ngươi duy trì được lao lâu!"
Nhìn thấy Tiêu Trần trực tiếp động thủ, tỏng nháy mắt Đinh Nghị cũng nổi giận vô cùng, một luồng sức mạnh thần hồn hơn xa Tiêu Trần nổ bắn ra từ trong mắt hắn!
Lặng ngắt như tờ!
Nhìn thì như hai người đang đối địch với nhau trên không trung nhưng nếu có người dám tiến vào bên trong phạm vi năm trăm mét của hai người thì sóng va chạm thần hồn của họ cũng đủ để dễ dàng phá hủy thần hồn của kẻ đó.
Thần hồn chết, nhục thân sống!
Đối mặt với sự tàn sát của hồn tu, cuối cùng chỉ để lại vô số người thiểu năng, nếu những người thiểu năng này không có người chăm sóc thì cũng dần cạn kiệt sinh lực và chết hoàn toàn theo thời gian!
Ba phút sau.
Đinh Nghị lùi lại một bước, còn Tiêu Trần thì lùi lại liên tiếp ba, năm bước, trên mặt hiện rõ vẻ mệt nhọc.
"Yên tâm, ta sẽ không tùy tiện giết ngươi đâu."
"Ngươi bị sư tôn phong ấn hai trăm năm, sợ rằng góp nhặp được không ít Hồn Linh Cầu, để ta xem rốt cuộc ngươi có thể kiên trì được bao lâu."
Nói xong, trong tay Đinh Nghị xuất hiện một Hồn Linh Cầu to bằng quả bóng chuyền, lại nhìn Tiêu Trần ở phía đối diện, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ đắc ý.
Có thể rèn luyện Hồn Linh Cầu to bằng quả bóng chuyền, đây là công sức hai trăm năm của hắn!
Mà dựa vào hiểu biết của hắn về thực lực của Tiêu Trần thì Hồn Linh Cầu mà đối phương rèn luyện ra cùng lắm cũng chỉ to bằng quả bóng bàn!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất