Ta Vô Địch Từ Phá Của Bắt Đầu

Chương 167: Sâu kiến mà thôi, dựa vào ngươi mà cũng muốn gây hại đến chủ của ta

Chương 167: Sâu kiến mà thôi, dựa vào ngươi mà cũng muốn gây hại đến chủ của ta


"Đi thôi, đi xem thương thế của Tiêu trưởng lão thế nào."
Nhìn thấy hai người ở đằng xa cùng rơi từ trên không xuống, Diệp Phong cũng gọi Phệ Huyết Đường Lang đi đến chỗ hai người ở phía xa.
Không phải Diệp Phong không cố ý ra tay trước mà là hắn cũng không ngờ đòn tấn công của Đinh Nghị lại đột nhiên trở nên mạnh đến vậy, hơn nữa tất cả xảy ra chỉ trong nháy mắt, hắn vừa phản ứng lại.
"Diệp Phong!"
"Suất Bức Huyết!"
"Các ngươi..."
Nhìn thấy một người một yêu tiến đến từ đằng xa, trong lòng Tiêu Trần cũng tràn đầy xúc động, mặc dù hắn đã nhận ra bọn Diệp Phong đến từ lâu rồi nhưng hắn thật sự không ngờ sau khi mình thua trận, bọn họ chẳng những không chạy trốn mà còn đi đến bên hắn.
Suất Bức Huyết?
Nghe thấy lời nói của Tiêu Trần, Diệp Phong tỏ vẻ khiếp sợ hỏi Phệ Huyết Đường Lang ở bên cạnh:
"Ngươi có thêm cái biệt hiệu này từ lúc nào thế?"
"Chuyện đó... bình thường ta rất thích đùa nghịch nên bọn họ đã đặt cho ta biệt hiệu này."
Nghe thấy câu hỏi của Diệp Phong, Phệ Huyết Đường Lang cũng giải thích với vẻ lúng túng.
"Thú vị, thật sự rất thú vị."
"Mặc dù không biết các ngươi là ai nhưng tuyệt đối đừng nói với ta rằng hai tên rác rưởi các ngươi muốn cứu hắn!"
Không chỉ có Tiêu Trần phát hiện ra bọn họ mà Đinh Nghị cũng đã nhận ra từ lâu rồi, nhưng cảm nhận được thực lực của một người một yêu này, hắn thật sự không coi ra gì.
"Được rồi, ta cũng không muốn lãng phí thời gian với hai tên rác rưởi các ngươi."
"Tiêu Trần, ta hỏi ngươi, trước đây làm sao ngươi trốn ra khỏi Phệ Hồn Đại Trận của sư tôn ta được?"
"Ta cho ngươi một phút đồng hồ để suy xét, nếu ngươi không trả lời thì đừng trách ta biến hai bọn chúng thành tên thiểu năng và yêu đần độn. Hơn nữa trước khi ngươi trả lời câu hỏi này của ta, ta sẽ không giết ngươi, ta có một vạn cách khiến ngươi nói ra đáp án mà ta muốn."
Nghe thấy vậy, Diệp Phong thẳng chân tiến lên một bước nhìn Đinh Nghị, nói: "Trận nhãn của Phệ Hồn Đại Trận gì đó kia là do ta phá hủy, coi như ta cứu Tiêu Trần tiền bối ra ngoài thì sao, ngươi có ý kiến à?"
"Ngươi?"
"Một tên rác rưởi Thần Tàng cảnh tầng chín đỉnh phong mà có thể phá hủy mắt trận của Phệ Hồn Đại Trận do sư tôn ra bày ra?"
"Ha ha ha!"
"Tiểu tử, ngươi đang nói đùa gì với ta thế, nếu ngươi đã nói là do ngươi phá hủy thì trái lại, ta rất muốn biết ngươi phá hủy thế nào."
Nghe thấy lời này của Diệp Phong, Đinh Nghị không nhịn được mà cười phá lên.
"Làm sao để chứng minh được?"
Ngay tại lúc Diệp Phong không biết chứng minh như thế nào, chợt nhìn thấy Kim Luân chói mắt kia ở sau lưng Đinh Nghị, trực tiếp lên tiếng nói: "Nếu ta phá hủy được Kim Luân ở sau lưng ngươi thì sẽ chứng minh được ta đã phá hủy mắt trận kia đúng không?"
Mặc dù rất nhàm chán nhưng sự chế giễu vừa rồi của đối phương lại khiến Diệp Phong cực kỳ khó chịu, hắn nhất định phải chứng minh được bản thân, sau đó sẽ xử lý tên kia!
"Phá hủy Kim Luân của ta?"
Nghe thấy những gì Diệp Phong nói, Đinh Nghị đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì không nhịn được mà cười rộ lên, nói: "Được, vậy ngươi phá hủy thử cho ta xem, chỉ cần ngươi hủy được Kim Luân của ta, ta sẽ tin những lời ngươi vừa nói!"
Aizz!
Tiêu Trần ở bên cạnh nghe thấy thế thì thở dài, mặc dù hắn không biết trước đây Diệp Phong phá hủy mắt trận như thế nào nhưng hiển nhiên Diệp Phong phá được cả mắt trận thì phá đi một cái Kim Luân này của ngươi chẳng khác gì đùa nghịch!
"Tiêu trưởng lão, sao đột nhiên ngươi lại thở dài?"
Phệ Huyết Đường Lang ở bên cạnh nghe thấy tiếng thở dài này thì tò mò hỏi, về phần tên ở phía đối diện kia, nó thật sự không coi ra gì, có tên điên cụt một tay ở đây thì ai mà tổn thương đến Diệp Phong được!
"Tuổi nhỏ không biết sự mạnh mẽ của Diệp Phong, Kim Luân bị hủy, rơi lệ vô ích!"
"Mặc dù là đối thủ nhưng nghĩ đến cảnh ngộ bi thảm mà lát nữa đối phương gặp phải, ta không thể thở dài một tiếng bày tỏ sự tôn trọng sao?"
Nghe được lời giải thích của Tiêu Trần, Phệ Huyết Đường Lang cũng không nhịn được mà nở nụ cười gượng, phải nói sự tôn trọng này cũng đúng chỗ thật!
"Đến đây!"
"Không phải ngươi muốn phát hủy Kim Luân của ta sao?"
"Mau ra tay đi, ta nôn nóng lắm rồi, tên rác rưởi như ngươi tuyệt đối đừng khiến ta thất vọng!"
Đinh Nghị ở bên kia thấy mãi Diệp Phong vẫn chưa động thủ, không nhịn được mà gào lên.
"Thần Mắt Hủy Diệt!"
Đôi mắt của Diệp Phong lập tức biến thành đôi đồng tử hắc ám quỷ dị, một luồng hơi thở cũng theo đó chợt lóe lên rồi biến mất!
Phụt!
Cùng với việc Kim Luân đột nhiên bị phá hủy, Đinh Nghị chưa kịp phản ứng đã đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mắt cũng trở nên trắng bệch giống như Tiêu Trần.
Kim Luân bị hủy rồi!
Thần hồn bị trọng thương!
Mà điều khiến Đinh Nghị cảm thấy sụp đổ chính là muốn đúc lại Kim Luân không những cần đến sự trợ giúp của Kim Hồn Thánh Linh Thụ mà còn cần một vài linh thảo linh hồn chỉ có ở Thượng giới mới đúc lại được.
Về phần tiêu tốn bao nhiêu thời gian và sức lực, bây giờ đã không còn quan trọng nữa.
"Diệp Phong, mau cản hắn lại, hắn lại muốn gọi người rồi!"
Tiêu Trần ở bên cạnh sau khi nhìn thấy trong tay Đinh Nghị bỗng nhiên xuất hiện một miếng ngọc bội màu vàng kim thì vẻ mặt thay đổi, hắn vội vàng nhắc nhở Diệp Phong.
"Tiêu lão, chẳng phải ngươi không dám phi thăng lên Thượng giới bởi vì sợ Kim Luân Đại Đế chó má đó sao?"
"Hôm nay nhân cơ hội này, ta sẽ khiến ngươi yên tâm!"
"Sau này thong thả làm trưởng lão trong tông môn đi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau phi thăng lên Thượng giới, phá của tiếp!"
Nghe thấy lời nhắc nhở của Tiêu Trần, Diệp Phong chẳng thèm để ý mà nói những lời này với Tiêu Trần.
Tiêu Trần nghe thấy vậy thì ngu toàn tập, trong lòng hắn bỗng nhiên có một phỏng đoán cực kỳ kinh khủng, điều này khiến toàn thân hắn run lên mất khống chế, suy đoán này thật sự khủng bố quá mức rồi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất