Chương 171: Ta toét miệng bằng cái máng, mẹ nó, cho thật này!
???
Quải trở về?
Mẹ nó, ta là bị cướp về, còn là bị cướp từ thượng giới, nữ oa như ngươi sao lại không ấn kịch bản ra bài!
Nghe được những lời của Lạc Thiên Tuyết, Kim Luân Đại Đế cả người đều choáng váng!
Cốt truyện này không đúng!
Trên đường đi hắn đã suy nghĩ kỹ càng để tạo ra một lý do hoàn hảo, chỉ là muốn biểu hiện tốt một đợt, đây không phải đang muốn hố hắn sao?
“Không được, ta cần thiết phải biểu hiện một đợt, nếu không với sự hận thù của Tiêu Trần đối với ta, ta nhất định sẽ không có ngày lành!”
Nghĩ vậy, Kim Luân vội vàng nhìn về phía Lạc Thiên Tuyết cười nói: “Tông chủ, ta không phải bị quải tới, thật ra ta muốn gia nhập tông môn làm tạp dịch là bởi vì……”
Kim Luân Đại Đế còn chưa kịp nói xong, Lạc Thiên Tuyết không kiên nhẫn ngắt lời, nói: “Được rồi, ngươi không cần giải thích cho tên bại gia tử này, trưởng lão nào trong tông môn không phải tới bởi vì hắn, ta đều đã quen.”
“Hơn nữa, với loại thực lực này của ngươi đều cam nguyện tới tông môn nhỏ này của ta làm cái tạp dịch, ta thật không dám tưởng tượng rốt cuộc tên bại gia tử này đã cho ngươi chỗ tốt gì!”
“Mặc kệ, bản tông chủ là người nói chuyện giữ lời, nếu thực lực của ngươi đạt tiêu chuẩn của ta, vậy ngươi nhập tông làm cái tạp dịch đi.”
Nói xong, Lạc Thiên Tuyết cũng không để ý tới Kim Luân Đại Đế đang đần ra, xoay người đi vào trong tông môn.
Mẹ nó, thiên đại chỗ tốt?
Ta là bị hắn bắt từ thượng giới trở về!
Nhìn Lạc Thiên Tuyết xoay người rời đi, Kim Luân Đại Đế tâm thái băng rồi!
“Buồn ngủ quá!”
“Tiêu trưởng lão, hôm nay để Kim Luân gác đêm cho ngươi đi, ngày mai lại sắp xếp công việc và chỗ ở cho hắn, ta đi về trước nghỉ ngơi.”
Nói xong, Diệp Phong và Phệ Huyết Đường Lang cũng đi vào trong tông môn.
“Kim Luân Đại Đế, chỉ sợ ngươi nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày bị ta nô dịch đúng không.”
“Nhưng ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi, tuy rằng ta chịu khổ trong hai trăm năm phong ấn, nhưng nếu không phải ngươi phong ấn ta, ta cũng không gặp được Diệp thiếu, đây cũng coi như là ngươi đưa ta một mối cơ duyên, cố gắng ở trong tông môn làm việc thật tốt, nếu ngươi biểu hiện tốt, có lẽ ngươi chỉ bị nô dịch mấy trăm năm, sau đó ta sẽ thả ngươi tự do.”
Nói xong, Tiêu Trần cũng không quan tâm đến phản ứng của Kim Luân Đại Đế, mang theo hắn đi đến chỗ ở của mìnb.
Một lát sau.
“Mẹ nó, đây là cái gì?”
Sau khi Kim Luân Đại Đế nhìn thấy căn biệt thự xa hoa của Tiêu Trần được xây từ Kim Hồn Thánh Linh 900 năm, tròng mắt hắn thiếu chút nữa đã rơi ra ngoài.
“Đêm nay ngươi canh gác ở bên ngoài đi, ngày mai ta sẽ sắp xếp chỗ ở và công việc cho ngươi.”
Nói xong, Tiêu Trần trực tiếp đi vào căn biệt thự xa hoa.
Mẹ nó, ngươi ngang tàng đến mức dùng Kim Hồn Thánh Linh 9000 năm xây nhà, vậy mà hai trăm năm trước còn cùng tên nghiệt đồ kia đoạt Kim Hồn Thánh Linh 3000 ngàn?
Ngươi xác định không phải cố ý làm khó hai thầy trò chúng ta?
Nhìn Tiêu Trần đi vào biệt thự, Kim Luân Đại Đế cả người đều muốn phát điên!
Thiên Hỏa Giới, bên ngoài Huyền Viêm Tông!
Sau khi Lý Phi tốn hơn hai giờ cuối cùng cũng chạy về đến tông, lại phát hiện ra sư tôn Tôn Thiên Hữu và Đại tổ lão Vương Thành Sơn đang đứng ở bên ngoài tông môn chờ hắn.
Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập lửa giận của hai người, tim Lý Phi không khỏi run lên.
Khoan đã?
Mẹ nó, ta đã đột phá đến Kiếm Tâm Cảnh rồi, ta sợ cái đếch gì!
Nghĩ đến đây, Lý Phi trực tiếp tỏ vẻ vô cùng kiêu ngạo, bước những bước vô cùng kiêu ngạo đi đến đối diện hai người.
"Không bình thường!"
"Tôn Thiên Hữu, tiểu tử thối này có gì đó rất bất thường, một mình trốn mất hơn hai giờ, bây giờ về đến đây chẳng những không hề sợ hãi mà trái lại, còn tỏ ra kiêu ngạo như thế. Nói thật, nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của hắn bây giờ, ta rất muốn đánh hắn một trận!"
Vương Thành Sơn nhìn thấy Lý Phi bước những bước kiêu ngạo ở đói diện, hắn cảm thấy sắp không khống chế được tay phải của mình nữa!
"Bây giờ hắn kiêu ngạo bao nhiêu thì lát nữa cho hắn thê thảm bấy nhiêu!"
"Đại tổ lão, không cần biết tiểu tử thối này có ý đồ xấu gì nhưng với dáng vẻ kiêu ngạo bây giờ của hắn, lúc nữa chúng ta phải đánh cho hắn một trận ra trò, để cho hắn hiểu ra!"
Nghe thấy những lời của Vương Thành Sơn, Tôn Thiên Hữu cũng cảm thấy đã đến lúc mở bỏ niêm phong cho tay phải của mình!
Rầm!
Đi đến trước mặt hai người, Lý Phi cũng không nói mấy lời vô nghĩa mà thẳng tay phóng xuất Tử Vong Kiếm Ý của Kiếm Tâm Cảnh ra, sau đó tỏ vẻ đắc ý nói: "Ở trong tông môn mãi khó chịu lắm, ta ra ngoài thư giãn một chút, nhân tiện đột phá đến Tử Vong Kiếm Ý của Kiếm Tâm Cảnh."
Nghe thấy lời này của Lý Phi, nhìn thấy kiếm phôi màu đen tản ra Tử Vong Kiếm Ý lơ lửng trước người Lý Phi, Vương Thành Sơn thẳng tay đập một cái lên đầu Tôn Thiên Hữu, sau đó căm tức gào lên với Tôn Thiên Hữu: "Có ta ở đây, ngươi thử động vào hắn xem!"
"Ta, ta..."
Nhìn Đại tổ lão bảo vệ ở trước Lý Phi, Tôn Thiên Hữu ấm ức suýt khóc, vừa rồi là ai nói rất muốn đánh hắn?
Trong đại điện của tông môn.
Sau khi Tôn Thiên Hữu và Vương Thành Sơn nhìn thấy Kim Tàm Tinh Diệu Thạch chấn lên như núi thì lập tức đôi mắt hai người lóe lên ánh xanh!
Đời này bọn họ chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều Kim Tàm Tinh Diệu Thạch đến vậy.
"Lý Phi, ngươi lấy đâu ra nhiều Kim Tàm Tinh Diệu Thạch thế?"
"Ngươi định sử dụng nhưng viên Kim Tàm Tinh Diệu Thạch này thế nào?"
Sau khi hết khiếp sợ, Tôn Thiên Hữu lên tiếng hỏi thẳng Lý Phi.
"Chuyện này...các ngươi thấy thế nào nếu dùng những viên Kim Tàm TInh Diệu Thạch này để lợp nhà tranh?"
Lý Phi hơi bất an nhìn hai người, nói ra suy nghĩ của mình.
Aiz!
Nhìn hai người đang xắn tay áo đi về phía mình, Lý Phi biết cuối cùng mình cũng không tránh được trận đòn này.
"Sư tôn, Đại tổ lão!"