Chương 172: Ta toét miệng bằng cái máng, mẹ nó, cho thật này! (2)
"Nể tình ta đã đột phá đến Kiếm Tâm Cảnh, tuyệt đối đừng đánh vào mặt, nếu không ta sẽ không mở được mắt ra!"
...
Sáng sớm hôm sau!
Sau khi Diệp Phong thức dậy, theo thói quen kiểm tra bại gia sản phẩm của hôm nay.
Bại gia sản phẩm hôm nay: Tĩnh Thần Hương * 500
Tĩnh Thần Hương: Được chế tạo từ Minh Thần Huyền Thụ vạn năm, sau khi đốt lên hương khí tản ra có công dụng trấn tĩnh tinh thần, tiến hành tu luyện ở trạng thái này có thể đạt được hiệu quả làm chơi ăn thật.
A!
Sau khi Diệp Phong kiểm tra bại gia sản phẩm hôm nay, cũng thấy kinh ngạc.
"Tại sao lại cho loại rác rưởi này?"
Diệp Phong nhớ rất rõ, đến nhóm Đại tổ lão cũng không thấy hiếm lạ gì với Tĩnh Thần Hương được chế tạo từ Minh Thần Huyền Thụ vạn năm này, ở chỗ hắn thì chắc chắn là rác rưởi!
"Đại tổ lão?"
"Tất trưởng lão?"
Nhưng mà khi Diệp Phong rời khỏi nơi ở của mình, nhìn thấy hai người Lạc Thiên Hình và Tất Cương đang ngồi chồm hỗm dưới mái hiên ở phòng hắn. Đặc biệt là Lạc Thiên Hình với bộ quần áo rách và chiếc bát vỡ trước người khiến hắn không khỏi cảm thán trước ý chí cường đại của tu sĩ dị giới.
Sau một thời gian dài như vậy, hắn vốn tưởng rằng tu hành trải nghiệm cuộc sống, mài giũa tâm cảnh đã kết thúc rồi, bây giờ xem ra vận mệnh của hắn còn nhỏ!
"Hệ thống, liệu chức năng nhìn trộm thiên cơ có thể cho ta biết được cách làm nào được coi là hành vi phá của hay không?"
Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi thẳng hệ thống.
"Đinh! Nhìn trộm thiên cơ biết được quá khứ, dò xét được tương lai, có thể thăm dò trước cách làm nào đó có được coi là hành vi phá của hay không!"
Nghe thấy câu trả lời của hệ thống, Diệp Phong cũng tỏ vẻ vui mừng, sau đó hỏi tiếp: "Vậy ta ném năm trăm nén Tĩnh Thần Hương này cho Đại tổ lão đang trải nghiệm cuộc sống ăn mày có được tính là hành vi phá của không?"
"Đinh! Hệ thống phán định tâm lý của Lạc Thiên Hình lúc này là tâm lý của một tên ăn mày thật sự, ném Tĩnh Thần Hương cho tên ăn mày có thuộc vào hành vi phá của!"
Lập tức, âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên lần nữa.
Đáng sợ!
Đáng sợ thật!
Đây chính là trạng thái tâm lý do hệ thống phán định, Đại tổ lão liều mạng vậy sao? Ta tưởng chẳng qua chỉ là trải nghiệm, ai ngờ được để mài giũa tâm cảnh mà người ta thật sự coi mình là tên ăn mày, tâm lý kinh khủng cỡ này, bảo sao Đại tổ lão lại trở nên mạnh mẽ không ngừng!
Nghĩ đến đây, Diệp Phong cũng bước qua thẳng tay ném năm trăm nén Tĩnh Thần Hương vào trong bát của Đại tổ lão, sau đó rời khỏi viện đi về phía chỗ ở của Lãnh Vô Phong.
Mẹ kiếp!
Mẹ kiếp!
Ta toét miệng bằng cái máng!
Mẹ nó, cho thật này!
Tất Cương ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì ghen tị đỏ cả mắt, hắn biết Tĩnh Thần Hương này nhưng hắn thật sự không ngờ được Diệp Phong lại ném năm trăm nén qua đây như ném rác!
"Aiz!"
"Lại một ngày đầu thu hoạch!"
Nhìn thấy Tất Cương ở bên cạnh hâm mộ không ngớt, Lạc Thiên Hình hả hê giơ một nắm Tĩnh Thần Hương lớn trong tay lên, sau đó nhặt cái bát vỡ trước mặt, rời khỏi viện của Diệp Phong với vẻ mặt đắc ý.
"Không được, ta phải xin xỏ một ít trước khi những người khác trong tông môn phát hiện ra mới được."
Nghĩ đến đây, Tất Cương bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, cũng lập tức đứng dậy rời khỏi viện của Diệp Phong.
Một lát sau.
"Ngươi là ai?"
Khi Tất Cương đi đến trước biệt thự sang trọng của Tiêu Trần, nhìn thấy có một đại hán khôi ngô đứng ở cửa biệt thự thì hỏi với vẻ nghi ngờ.
"Ta tên Kim Luân!"
"Mới gia nhập vào tông môn lúc chạng vạng tối hôm qua, là một tạp dịch tạp dịch trong tông môn."
Nghe thấy câu hỏi của Tất Cương, Kim Luân Đại Đế cũng hạ thấp thái độ, không cần biết người trước mặt này là ai, trái lại mỗi người trong tông môn đều có thân phận cao hơn hắn.
Nhưng trong lòng Kim Luân Đại Đế có chút chua xót, làm tạp dịch thì thôi đi nhưng mà hắn có tên tuổi đấy, đường đường là một Đại Đế Thượng Giới, bây giờ không còn cả tên, có ai thảm như hắn không!
"Tạp dịch?"
"Cũng đúng, một tông môn mà không có nổi lấy một tạp dịch thì cũng mất mặt quá!"
Nghĩ đến đây, Tất Cương hỏi Kim Luân Đại Đế thêm câu nữa: "Thế nào nhỉ, ngươi có thể đến tông môn này làm tạp dịch coi như là phúc mấy đời ngươi tu luyện được đấy, đúng rồi, ngươi có thực lực gì?"
"Hiện tại thực lực của ta ở trình độ có thể phi thăng bất cứ lúc nào."
Nghe thấy thế, Kim Luân Đại Đế cũng cười trả lời Tất Cương, thậm chí hắn còn mong chờ dáng vẻ vô cùng chấn động tiếp theo của đối phương, dù sao Diệp Phong đã nói, sẽ không nói thân phận của hắn với những người còn lại trong tông môn. Cho dù là một tên tạp dịch, chỉ dựa vào thực lực sau khi bị phong ấn, hắn cũng có đủ vốn liếng khiến người khác khiếp sợ.
"Lão đại phi thăng?"
"Cường giả cỡ ngươi mà đến tông môn làm tạp dịch?"
"Rốt cuộc tên phá của Diệp Phong kia đã cho ngươi bao nhiêu lợi ích rồi!"
Mà điều khiến Kim Luân Đại Đế chết lặng chính là đối phương chẳng những không có vẻ gì là khiếp sợ mà còn mang vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, trong chốc lát khiến hắn không biết nên làm gì!
Ta không nhận được lợi ích gì cả!
Mẹ nó, ta bị hắn bắt về từ Thượng giới!
Chuyện quái gì đang xảy ra với tông môn nầy vậy, tại sao ai cũng có suy nghĩ này!
Mẹ nó, không có chút lợi ích nào cho Thần cả!
"Tất trưởng lão, có chuyện gì vậy?"
Ngay tại lúc Kim Luân Đại Đế sụp đổ đến nơi rồi thì Tiêu Trần bước ra từ trong căn biệt thự sang trọng, nghi ngờ hỏi Tất Cương.
"Tiêu trưởng lão, bộ đạo bào rách nát mà ngươi mặc trước kia vẫn chưa bị vứt đi đúng không?"
Nghe thấy câu hỏi của Tiêu Trần, Tất Cương cũng đi thẳng vào vấn đề, hắn nói ra mục đích mình đến đây lần này.
Mấy phút sau!
"Tông môn này tà dị quá!"
"Người trong tông môn này đề không được bình thường!"