Chương 174: Sơ cấp khảo hạch Diệp Phong cả người đều đã tê rần
Thở ra một hơi dài, Lạc Thiên Tuyết nhìn chằm chằm vào Lạc Phong mà nói thẳng: "Ngươi muốn ra ngoài rèn luyện cũng không sao, ngươi muốn dẫn Lãnh Vô Phong ra ngoài cũng không sao, không cần biết ngươi muốn dẫn bao nhiêu người trong tông môn ra ngoài cũng được nhưng ta chỉ có một yêu cầu, bao nhiêu người ra ngoài thì phải bấy nhiêu người trở về!"
"Sư tôn yên tâm!"
"Ta chắc chắn sẽ bảo vệ Vô Phong sư đệ thật tốt!"
"Chỉ có điều nếu sư tôn đã lo lắng cho an nguy của chúng ta như thế, để an toàn, chúng ta dẫn Phệ Huyết Đường Lang đi cùng vẫn hơn."
Nghe thấy những lời của Lạc Thiên Tuyết, Diệp Phong vội vàng vỗ ngực đảm bảo.
"Tông chủ, ngươi quan tâm đến chúng ta quá. Ngươi yên tâm, có Đại sư huynh ở đây, chúng ta chắc chắn sẽ trở về bình an."
Lãnh Vô Phong đứng bên cạnh cũng vô cùng cảm động, nói.
???
Các ngươi đang nói gì thế?
Ai quan tâm đến an nguy của các ngươi!
Ý của ta là các ngươi đừng dẫn người khác về nữa!
Mẹ kiếp, có tên điên cụt một tay đủ sức trấn áp Thiên Đạo ở đó thì ai uy hiếp được các ngươi!
Nhìn hai người cảm động như vậy, Lạc Thiên Tuyết cảm thấy sắp điên lên rồi, vội vàng vẫy tay bảo hai người mau chóng rời đi chứ không nàng thật sự sợ mình sẽ chết tươi vì tức điên!
“Lại đi rồi!”
“Lần đi này ngàn vạn lần đừng dẫn thêm người trở lại!”
Nhìn hai người ngồi trên Phệ Huyết Đường Lang rời đi, Lạc Thiên Tuyết mang vẻ mặt bất an đứng ở bên ngoài tông môn.
“Đại sư huynh, tông chủ thật là quá quan tâm chúng ta, chúng ta chỉ là ra ngoài rèn luyện mà thôi, thế nhưng còn tự mình ra ngoài tiễn chúng ta.”
Nghe những lời của Lãnh Vô Phong, Diệp Phong cũng quay đầu lại nhìn thoáng Lạc Thiên Tuyết ngày càng xa phía dưới, gật đầu nói: “Đúng vậy, ngươi xem lần này trên mặt sư tôn tràn ngập lo lắng cho việc chúng ta ra ngoài rèn luyện.”
Nếu Lạc Thiên Tuyết nghe được những lời này của hai người bọn họ, e rằng sẽ bị chọc giận hộc ba lít máu!
“Đúng rồi, Phệ Huyết Đường Lang, ngươi có biết Thiên Đan Thành ở đâu không?”
Diệp Phong lúc này bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, trực tiếp lên tiếng hỏi Phệ Huyết Đường Lang.
“Không biết nha!”
Nghe được lời này, Diệp Phong đen mặt tiếp tục hỏi: “Vậy hiện tại chúng ta bay đi hướng nào?”
“Không biết nha!”
Ba phút sau.
“Bay đi hướng Đông!”
Sau khi dạy dỗ Phệ Huyết Đường Lang một trận, Diệp Phong không thể không vận dụng một lần công năng Khuy Thiên Cơ đi đến Thiên Đan Thành.
Đánh ta làm gì!
Ta bay hướng bên kia, các ngươi không ai có ý kiến, ta tưởng là đi đúng!
Ai có thể nghĩ đến các ngươi cũng không biết đường!
Phệ Huyết Đường Lang lúc này trong lòng khổ, nhưng nó không nói!
“Từ từ!”
“Lập tức trở lại tông môn, chúng ta đi mượn phi hành Linh Khí cửu phẩm của Tiêu trần trưởng lão!”
Đúng lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng làm Phệ Huyết Đường Lang lập tức quay đầu.
Có phi hành Linh Khí sao không nói sớm!
Không phải ta đây tự dưng bị đánh một trận oan sao?
Phệ Huyết Đường Lang nghe được lời này, trong tâm đều muốn khóc thét, không thể chơi yêu như vậy a!
Mười phút sau.
Diệp Phong, Lãnh Vô Phong và Phệ Huyết Đường Lang hoá thành hình người ngồi trên Hồ Lô phi hành Linh Khí cửu phẩm của Tiêu trần trưởng lão, khởi động toàn bộ lực lần nữa rời đi Tinh Hồn Tông.
“Không biết Phong tiểu tử lần này rời đi khi nào mới có thể trở về.”
“Đã đến lúc cần phải trở lại Tinh Cực Tông, nếu không bốn lão gia hỏa kia có thể đều sẽ chạy tới đây.”
Nghĩ đến lần này thu hoạch được 500 căn Tĩnh Thần Hương, một cái Thiên Cấp lô đỉnh và một thùng nhỏ Tịnh Hồn Thuỷ, Lạc Thiên Hình đã thập phần thỏa mãn.
“Phệ Huyết Đường Lang, không cần quan tâm đến việc tiêu hao bao nhiêu linh thạch, dùng hết sức lực thúc giục phi hành Linh Khí, với tốc độ này, chúng ta có thể đến Thiên Đan Thành vào sáng sớm ngày mai.”
Ừ!
Nghe được lời này, Phệ Huyết Đường Lang và Lãnh Vô Phong đều nhìn về phía Diệp Phong bằng ánh mắt kinh ngạc.
Lời này là có ý tứ gì, buổi tối cũng muốn lên đường sao?
Bọn họ vô cùng rõ ràng từ trước đến nay Diệp Phong không có thói quen buổi tối lên đường, nhất định phải ngủ ngon một giấc mới được!
“Các ngươi nhìn ta làm gì, ta đẹp sao?”
Diệp Phong sờ sờ khuôn mặt tuấn tú của mình, khó hiểu nhìn một người một yêu.
“Đại sư huynh, chúng ta buổi tối cũng muốn lên đường sao?”
“Ngươi không ngủ được sao?”
Lãnh Vô Phong nhìn Diệp Phong đang tự luyến lên tiếng dò hỏi.
“Ngủ a!”
“Phệ Huyết Đường Lang thúc giục phi hành Linh Khí!”
“Lát nữa ta sẽ vẻ một cái bản đồ, ngươi chỉ đường cho nó!”
“Buổi tối hai chúng ta đưa lưng vào nhau, ta dựa vào ngươi ngủ!”
Nghe được lời này, Phệ Huyết Đường Lang và Lãnh Vô Phong đều không nhịn được nở nụ cười khổ!
Suy nghĩ nhiều!
Rốt cuộc hai bọn họ vẫn là suy nghĩ nhiều!
……
“Phi hành Linh Khí cửu phẩm!”
“Dung linh cảnh cửu trọng đỉnh, Thần tàng cảnh cửu trọng đỉnh, còn có một cái chưa kiểm tra xong thực lực đã bay qua.”
“Đại ca, có đuổi theo không!”
Một tên đại hán râu ria đứng trên con đao phi hành Linh Khí nhìn về người nam nhân trung niên bên cạnh, trong mắt tràn đầy tham lam hỏi.
Bang! Bang! Bang!
Nam nhân trung niên dùng tay vỗ mạnh vào đầu gã râu quai nón, tức giận mắng mỏ: “Đuổi theo! Đuổi theo! Đuổi theo! Mẹ nó, người ta là phi hành Linh Khí cửu phẩm, hơn nữa vẫn là toàn lực thúc giục, ngay cả nhìn bóng người đều nhìn không được, mẹ nó, ngươi là đang muốn dùng miệng đuổi theo sao!”
Dọc theo đường đi, hai người một yêu cũng gặp được không ít tu sĩ, kiến thức thêm đủ loại kiểu dáng phi hành Linh Khí, nhưng ánh mắt của những người đó nhìn về phía bọn họ đều là tràn đầy hâm mộ! Có tiền, phi hành Linh Khí cửu phẩm đó chính là bảo bối!
Không có tiền, phi hành Linh Khí cửu phẩm đó chính là sắt vụn, thúc giục một chút đều có thể làm cho bọn họ đau lòng muốn chết!
……
Sáng sớm ngày hôm sau!
Khi bầu trời sáng dần, một thị trấn khổng lồ cũng xuất hiện trong tầm nhìn của Phệ Huyết Đường Lang và Lãnh Vô Phong.
“Đại sư huynh, tỉnh tỉnh, chúng ta tới rồi.”