Chương 204: Ngươi có thể làm một việc giống như con người được không
Ngay khi hai người bọn họ vừa đặt chân xuống chân núi, từ xa xuất hiện một con đại điêu yêu thú tản ra hơi thở khủng bố.
“Chạy mau……”
Bạch Lỗi còn chưa kịp nói xong, Kim Luân Đại Đế ở một bên lại nhíu mày nói: “Đây đã là con đại yêu thứ tám vượt qua Độ Kiếp Cảnh trong hai ngày qua.”
Nói xong, trong mắt Kim Luân Đại Đế hiện lên một mạt kim mang, sau đó chỉ thấy con đại điêu yêu thú khủng bố Độ Kiếp Cảnh bát trọng kia lập tức dại ra, toàn bộ thân thể không chịu khống chế ngã xuống mặt đất!
“Đi thôi, đem đầu đại điêu yêu thú kia mang về, đêm nay chúng ta lại có thể cải thiện thức ăn.”
Nghe được lời này, nếu Bạch Lỗi còn không đoán được vừa rồi khẳng định là vị tráng hán cường tráng trước mắt ra tay, vậy thì hắn thật sự là kẻ ngốc.
“Kim ca, thực lực của ngươi?”
“Tùy thời có thể phi thăng, nhưng khi tới đây, cho dù ta muốn phi thăng cũng phải xem ý tứ của Diệp thiếu.”
Xong rồi!
Nghe được lời này, cả người Bạch Lỗi đều đần ra!
Buồn cười khi hắn còn nghĩ chạy trốn, người ta là phi thăng đại lão muốn phi thăng còn phải xem ý tứ của Diệp Phong, hắn còn muốn chạy sao?
Đừng nói chạy trốn, chỉ cần Diệp Phong không bỏ, cho dù sư tôn hắn có tới đây đều không thể mang hắn đi!
Để phi thăng đại lão làm tạp dịch, tông môn này thật sự điên rồi!
Bên trong đại điện tông môn.
“Lại mang về thêm một cái?”
“Không hổ là đệ tử thân truyền của sư tôn, ngươi thật đúng là dựa vào thực lực của bản thân làm lớn mạnh tông môn a!”
Sau khi biết Diệp Phong lại mang về thêm một người, Lạc Thiên Tuyết nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Diệp Phong nói từng chữ một.
“Sư tôn, lần này ngươi thật đúng là oan uổng cho đệ tử.”
“Người lần này đệ tử mang về chính là một hoạ tu, nghĩ đến bọn họ có thể dung hợp các loại kiếm ý, đao ý gì đó vào tranh, nếu như vẽ cho sư tôn một bức, nhất định sẽ phô bày vẻ đẹp của ngươi một cách hoàn mỹ.”
Diệp Phong nhìn Lạc Thiên Tuyết nghiêm túc giải thích.
“Không tệ, lần này vi sư trách oan ngươi.”
???
Nhìn Lạc Thiên Tuyết xoay ngược lại nhanh như vậy, Diệp Phong quả thực không thể tin được vào tai mình.
A, nữ nhân!
Diệp Phong lúc này suy nghĩ không nói nên lời.
“Người ở đâu, làm vi sư xem trình độ của hắn trước.”
Lạc Thiên Tuyết lúc này có chút sốt ruột hỏi.
Tuy rằng có nghe nói qua họa tu, nhưng nàng chưa bao giờ gặp qua ở hạ giới.
“Ngạch… Cái này……”
“Sư tôn, tuy rằng hắn có thiên phú về Hoạ Đạo, nhưng hắn lại cực kỳ chán ghét Hoạ Đạo, muốn để cho hắn vẽ tranh, khả năng còn cần thêm một đoạn thời gian, hiện tại đệ tử đã làm hắn đi theo Kim Luân làm tạp dịch.”
Diệp Phong cũng không ngờ Lạc Thiên Tuyết lại gấp gáp với bức tranh như vậy, lúc này hắn chỉ có thể căng da đầu lên tiếng giải thích.
“Như vậy sao?”
“Nếu hắn đã gia nhập vào Tinh Hồn Tông, thì hắn chính là người của Tinh Hồn Tông người, dù chết cũng là quỷ của Tinh Hồn Tông, nhất định không thể phóng đối phương rời đi, hơn nữa phải nắm chặt khiến hắn thích vẽ tranh.”
Khó khăn lắm mới tìm được một vị họa tu, Lạc Thiên Tuyết làm sao có thể buông tha loại máy ảnh biết đi như vậy được!
“Sư tôn, có những lời này của ngươi, cho dù là Thiên Vương lão tử tới cũng mang được hắn đi, đệ tử chắc chắn!”
Nhìn thấy Lạc Thiên Tuyết quan tâm đến Bạch Lỗi như thế, Diệp Phong cũng vội vàng vỗ ngực bảo đảm.
“Được rồi, không nói về họa tu này nữa.”
“Nói ta nghe lần này ngươi mang theo Lãnh Vô Phong cùng Phệ Huyết Đường Lang đi ra ngoài làm gì đi.”
Lạc Thiên Tuyết lúc này cực kỳ tò mò nhìn Diệp Phong ra tiếng dò hỏi.
Thiên Đan Thành, luyện đan đại bỉ!
Ngươi làm trò trước mặt mấy chục vạn Luyện Đan Sư luyện chế ra Thần Đan, sau đó lại dẫm Thần Đan thành bùn?
Sau đó, mấy chục vạn Luyện Đan Sư không những không có đánh chết ngươi mà ngược lại còn vô cùng cảm kích với ngươi?
Trong tay có hai Bản Mệnh Tâm Hoả đều cho Phệ Huyết Đường Lang, chuẩn bị bồi dưỡng nó thành Luyện Đan Đường Lang đệ nhất Đại Lục?
Thuận tiện đi đến Vạn Hoa Cốc, thấy cốc chủ Vạn Hoa Cốc không thể phá của, sau đó ngươi tra tấn ba vị đại lão tổ Vạn Hoa Cốc chết đi sống lại?
Ngươi còn có phải người hay không, ngươi nhìn xem những việc này, việc nào là con người có thể làm ra được!
Càng ngày càng phát rồ!
Lạc Thiên Tuyết cảm thấy Diệp Phong phá của càng thêm phát rồ, tuy rằng nàng không tận mắt nhìn thấy những việc này, nhưng chỉ cần nghe qua thôi mà nàng đã cảm giác được đau lòng!
“Diệp Phong, ngươi không biết đau lòng sao?”
“Nhiều đồ tốt như vậy nói huỷ liền phá huỷ, ngươi không khó chịu sao?”
Nghe được lời này, Diệp Phong cảm thấy giải thích cũng vô ích, hắn chuẩn bị trả lời Lạc Thiên Tuyết theo một cách khác.
Răng rắc!
Khi linh lực bên chân phải đột nhiên dùng sức, nền gạch dưới chân lập tức vỡ vụn.
“Sư tôn, Thổ linh lực ngưng tụ làm vỡ nát gạch như vậy, ngươi sẽ đau lòng sao?”
Diệp Phong nhìn về phía Lạc Thiên Tuyết cười hỏi.
“Sẽ!”
Hả?
Nghe được câu trả lời ngoài dự đoán như vậy, nhìn Lạc Thiên Tuyết ở đối diện đang run rẩy không kiềm chế được, Diệp Phong khó hiểu hỏi: “Sư tôn, ta chỉ cần tiện tay thôi là có thể ngưng tụ thành vạn tấm gạch vỡ như vậy, ngươi cũng đau lòng sao?”
“Ta có bày một trận pháp ở trong đại điện tông môn, nhưng ngươi vừa mới làm hỏng mắt trận, ngươi nói xem ta có nên đau lòng không!”
Điên rồi!
Lạc Thiên Tuyết lúc này thật sự muốn điên rồi, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có người nhàm chán đến mức hủy hoại viên gạch bên trong đại điện tông môn, cho nên cũng không tăng thêm bảo hộ cho mắt trận Vô Cực Huyền Linh, ai ngờ tới chân của tên Diệp Phong này thật mẹ nó chuẩn!
“Thật sự!”
Nghe được lời này, hai mắt Diệp Phong sáng ngời, lập tức tỉnh táo tinh thần!
Nghiệt đồ này!
Hủy mắt trận của ta, không những không xin lỗi mà còn hưng phấn, hắn là muốn trước khi ta phi thăng chọc tức ta chết đi phải không!
Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Diệp Phong, nếu không phải sợ kẻ điên một tay kia trấn áp Thiên Đạo thì nàng đã ra tay dạy dỗ tên đệ tử này nên người.
“Sư tôn!”