Chương 299: Mười vạn gốc Ngân Hoàn Ma Thảo này là ta lấy ra để tặng cho ngươi, sao ngươi lại đem đi đốt?
"Diệp Phong huynh, không cần biết là ngươi muốn đốt thật hay là đốt giả, cho dù như thế nào đi nữa thì ta cũng không thể xuống tay được!"
"Mặc dù ngươi không có xem một vạn gốc Ngân Hoàn Ma Thảo này ra gì nhưng đối với ta thì cái đống này chính là kịch độc linh thảo cực kỳ trân quý, mặc dù không thể có được chúng nó nhưng cũng tuyệt đối không thể hủy chúng nó ở trên tay của ta được!"
Nghe đến đây, Diệp Phong trực tiếp ngắt lời, nói: "Cộng thêm năm viên Đốn Ngộ Đan!"
"Diệp Phong huynh, thật sự không phải là vấn đề công tác phí mà là ta..."
Không đợi Uông Lâm nói xong thì Diệp Phong đã lên tiếng cắt ngang lời hắn một lần nữa: "Lại thêm mười quả Tam Diệp Vô Hoa Quả, nếu như như vậy mà còn không được nữa thì thôi!"
"Diệp Phong huynh! ! !"
"Ngươi làm cái gì vậy!"
"Mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, ta sẽ giúp ngươi đốt hết cái đám đó!"
Cầm một chiếc ghế tới đặt xuống, sau đó đỡ Diệp Phong ngồi lên đó, Uông Lâm lập tức ngồi xổm xuống đất, lấy Tôi Hỏa Thạch ra bắt đầu đốt từng gốc từng gốc một, mặc dù mỗi khi đốt một gốc thì trong lòng hắn sẽ đau một lần nhưng nghĩ tới công tác phí mà mình nhận được thì chút đau đớn ấy có đáng là gì đâu!
"Trương Khôi tiền bối, ngươi có muốn giúp ta đốt một chút hay không?"
"Nếu như ngươi cũng chịu đốt giúp ta thì một triệu miếng đê phẩm Linh Tinh này sẽ là công tác phí của ngươi."
Nhìn Uông Lâm đã bắt đầu công việc lu bù, Diệp Phong lập tức đưa mắt nhìn về phía Hoa Ban Xà đang ở trên lưng Uông Lâm.
Trừng!
Nghe được Diệp Phong nói ra hai chữ Trương Khôi này, cho dù là Uông Lâm hay là Hoa Ban Xà đều đột nhiên chấn động, trong nháy mắt, trong mắt lóe lên vẻ vô cùng sợ hãi!
"Không ngờ được là Diệp thiếu đã phát hiện thân phận của chúng ta lâu rồi!"
"Nhưng mà mặc dù bây giờ ta đang ký túc ở bên trong thân thể của con rắn này nhưng dù sao thì ta cũng là một vị độc tu mạnh mẽ, đối với Ngân Hoàn Ma Thảo cực kỳ trân quý này thì ta cũng không đành lòng xuống tay với nó!"
Mặc dù hắn không biết được tại sao Diệp Phong lại biết được thân phận của mình, thậm chí ngay cả tên của mình mà hắn cũng biết nhưng chuyện đó cũng không quan trọng!
Bây giờ hắn lại bước lên con đường mà Uông Lâm từng đi lúc nãy, trong lòng tràn đầy mong đợi chờ Diệp Phong bắt đầu tăng giá!
"Được rồi!"
"Nếu như Trương Khôi tiền bối không đành lòng ra tay với số Ngân Hoàn Ma Thảo này thì cứ để cho Uông Lâm huynh tự mình đốt hết chúng đi."
? ? ?
Tình huống như thế nào?
Đối với nghiệt đồ đó của ta thì điên cuồng tăng giá, để lượt ta thì cho dù là một chút thì cũng không thèm thêm?
"Diệp thiếu, ta đốt, ta đốt!"
Khi Trương Khôi nhìn thấy Diệp Phong chuẩn bị cất lấy cái không gian giới chỉ có chứa một triệu miếng đê phẩm Linh Tinh ở trong đó thì hắn gấp gáp, vội vàng hô to lên.
"Chờ đến khi bọn họ đốt hết toàn bộ một vạn gốc Ngân Hoàn Ma Thảo thì hẳn là ta có thể nhận được ba đợt ban thưởng!"
Nhìn Uông Lâm và Trương Khôi đang thì nhau đốt từng gốc từng gốc Ngân Hoàn Ma Thảo, trong lòng Diệp Phong cũng tràn ngập chờ mong.
Một lúc sau!
"Đinh! Chúc mừng túc chủ phá của thành công, thưởng cho một ngàn vạn điểm phá sản! Thưởng cho Ngân Hoàn Ma Thảo *100000 gốc!"
"Đinh! Chúc mừng túc chủ phá của thành công, thưởng cho một ngàn vạn điểm phá sản! Thưởng cho Ngân Hoàn Ma Thảo *100000 gốc!"
"Đinh! Chúc mừng túc chủ hoàn toàn lãng phí hết sản phẩm bại gia hôm nay, thưởng cho một ngàn điểm phá sản! Thưởng cho Ngân Hoàn Ma Thảo *100000 gốc!"
Khi Uông Lâm và Trương Khôi đã đốt sạch hết toàn bộ một vạn gốc Ngân Hoàn Ma Thảo thì tiếng nhắc nhở của hệ thống không ngừng vang lên ở trong đầu của Diệp Phong.
Nhưng sau khi Diệp Phong nhìn thấy phần thưởng đặc biệt liên tục được phát cho hắn thì toàn thân hắn đều trở nên tê dại!
"Hệ thống điên rồi chứ hả!"
"Ta vừa mới lãng phí hết sạch một vạn gốc, quay đầu lại người lập tức thưởng cho ta ba vạn gốc?"
"Ngươi đang chê ta đốt còn chưa đủ triệt để hay sao?"
Nhìn phần thưởng đặc biệt mà mình nhận được thì Diệp Phong rơi vào trong trầm tư.
"Cho đại đệ tử Hoa Ngữ Mông mười vạn gốc là đủ rồi, chính ta sẽ để lại mười vạn gốc, mười vạn gốc còn lại thì tặng cho Uông Lâm đi."
Không lâu sau, Diệp Phong đã có phương án phân phối hợp lý cho ba mươi vạn gốc Ngân Hoàn Ma Thảo này.
Còn tại sao hắn lại muốn tặng cho Uông Lâm một phần thì hoàn toàn là bởi vì hắn cảm thấy đối phương nhìn thuận mắt, lý do chính là đơn giản như vậy, thân là thần hào phá của, muốn tặng đồ thì tặng thôi chứ cần lý do gì đâu!
"Sư tôn, một vạn gốc Ngân Hoàn Ma Thảo đó!"
"Cho dù đem nấu thành canh độc cũng được mà, kết quả nó lại bị hai người chúng ta đốt sạch từng gốc từng gốc một, bây giờ Diệp Phong có cảm thấy vui sướng hay không thì ta không biết, ta chỉ biết một điều là bây giờ trong lòng ta rất là khó chịu!"
Nghe được Uông Lâm dùng thần thức truyền âm cho mình như vậy, Trương Khôi vừa tức giận vừa giễu cợt, nói: "Ngươi có khó chịu hay không thì ta không biết, ta chỉ biết là khoảnh khắc khi ngươi nhận công tác phí thì nụ cười ở trên mặt của ngươi cực kỳ hèn mọn!"
"Còn tới nữa!"
Khi sư đồ hai người đang nói chuyện phím với nhau như thường ngày thì bọn họ lại hoảng sợ phát hiện Diệp Phong lại bắt đầu lấy đừng đợt từng đợt Ngân Hoàn Ma Thảo ra nữa.
Một lát sau.
Nhìn số lượng Ngân Hoàn Ma Thảo đã nhiều đến chất đầy hơn một nữa căn phòng, hai sư đồ Uông Lâm và Trương Khôi sắp điên thật rồi, lần này cho dù có đưa cho bọn họ bao nhiêu công tác phí đi nữa thì bọn họ cũng không thể xuống tay được!
"Hai vị, hai vị không cần khẩn trương như vậy!"
"Lần này không cần phải đốt giống như lúc nãy, số này là ta đang định..."
Không đợi Diệp Phong nói xong, Uông Lâm và Trương Khôi chỉ nghe được nửa câu đầu thôi thì đã liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó một người một rắn lập tức cực kỳ ăn ý nhắm hai mắt lại, mà Uông Lâm thì tiện tay ném Tôi Hỏa Thạch đang bốc cháy rừng rực trong tay mình vào trong đống Ngân Hoàn Ma Thảo.
Mắt không thấy, đốt không phiền!