Chương 300: Mười vạn gốc Ngân Hoàn Ma Thảo này là ta lấy ra để tặng cho ngươi, sao ngươi lại đem đi đốt? (2)
Nếu như không cần phải đốt từng gốc từng gốc một như lúc nãy, vậy dứt khoát một lần đốt hết cho nó nhẹ lòng!
"Ngọa tào!"
"Uông Lâm, cái thằng này còn mãnh liệt hơn ta nữa, mười vạn gốc Ngân Hoàn Ma Thảo nói đốt là lập tức đốt bỏ?"
Nhìn thế lửa đanh nhanh chóng lớn mạnh lên, đốt lấy đống Ngân Hoàn Ma Thảo, Diệp Phong cũng bị loạt thao tác này của Uông Lâm làm cho chấn kinh đến không biết nói gì.
"Diệp Phong huynh, đã đốt rồi!"
"Đúng rồi, vừa nãy ngươi nói là ngươi định đưa thứ gì cho ta?"
Nhìn đống Ngân Hoàn Ma Thảo đã hoàn toàn cháy lên, Uông Lâm cố nén đau lòng, trên mặt thì tỏ vẻ không thèm để ý chút nào, lên tiếng dò hỏi Diệp Phong.
"Cái gì mà tặng cái gì?"
"Mười vạn gốc Ngân Hoàn Ma Thảo này là thứ mà ta đang định tặng cho ngươi đó!"
Nhìn Uông Lâm đã hoàn toàn choáng váng, đứng chết trân tại chỗ, Diệp Phong cười giải thích: "Ta đã nói là những thứ này hoàn toàn không cần phải đốt rụi đi giống như lúc nãy, ý của ta chính là không cần phải đốt hết chúng nó đâu, có thể là ngươi không nghe hết cho nên đã hiểu lầm ý của ta rồi."
"Sư tôn, đã đến lúc kiểm tra thử da rắn của ngươi có tốt hay không rồi, mau tranh thủ đi cứu Ngân Hoàn Ma Thảo đi!"
Kịp phản ứng lại, Uông Lâm quay qua nhìn Trương Khôi bênh cạnh, sau khi hô to một tiếng thì lập tức vọt thẳng vào trong biển lửa.
"Diệp thiếu, cái tên đệ tử ngu ngốc này của ta đã khiến cho ngươi chê cười rồi!"
Nói xong, Trương Khôi lập tức phóng ra một luồng yêu lực khổng lồ, tiêu trừ sạch sẽ cái biển lửa bình thường này trong nháy mắt!
"Mất mặt xấu hổ!"
"Lúc đó là mắt ta mù cho nên mới nhận một tên ngu như ngươi để làm người thừa kế!"
"Thân là tu sĩ, diệt lửa mà cũng không biết vận dụng linh lực, nếu như bây giờ đang tranh đoạt bảo vật ở bên trong Thiên Đạo Chiến Trường thì ngươi đã chết thẳng cẳng từ lâu rồi!"
Thấy Uông Lâm đang đứng ngẩn ra ở đó, Trương Khôi chửi ầm lên!
"Sư tôn, đệ tử thụ giáo!"
Đánh là đau, mắng là yêu!
Trong lòng Uông Lâm biết rõ Trương Khôi mắng nhưng thực chất là đang quan tâm hắn, sợ là sau này khi hắn nhìn thấy bảo vật thật sự ở trong chiến trường thì hắn sẽ bị bảo vật làm cho tâm thần rối loạn.
Nhưng mà bây giờ hắn không có lên tiếng!
Thân là tuyệt thế thiên kiêu xếp hạng thứ mười Tiềm Long Bảng, cho dù tâm tính của hắn có hỏng bét như thế nào đi nữa nhưng dù sao thì đó cũng là một vạn gốc Ngân Hoàn Ma Thảo!
"Sư tôn, không cần biết còn thừa lại bao nhiêu Ngân Hoàn Ma Thảo còn chưa bị thiêu hủy, hai sư đồ chúng ta chia nhau mỗi người một nửa!"
Xoát!
Nghe được Uông Lâm nói như vậy, trong nháy mắt, thân rắn của Trương Khôi hóa thành một đạo lưu quang trực tiếp xông vào bao trùm lấy đống rơm rạ có chứa Ngân Hoàn Ma Thảo trong đó.
"Diệp Phong huynh, sư tôn ngu ngốc này của ta đã khiến cho ngươi chê cười rồi!"
Nói xong, một cỗ linh lực khổng lồ từ trong cơ thể Uông Lâm thể ầm vang bộc phát, trong nháy mắt đã tách Ngân Hoàn Ma Thảo và đống tro rơm rạ ra.
"Nhìn cái gì vậy!"
"Ta sợ ngươi xấu hổ, ngươi nghĩ ta không biết vận dụng yêu lực hay sao?"
Toàn thân dính đầy tro rơm rạ, Trương Khôi thấy Diệp Phong và Uông Lâm đều dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn mình thì rất là không biết xấu hổ giải thích.
"Hai người này là một đôi sư đồ dở hơi!"
"Thậm chí bây giờ ta vẫn không nhận ra được hai người bọn họ là ngốc thiệt hay là bọn họ đang giả ngốc nữa!"
Nhìn hai sư đồ Uông Lâm và Trương Khôi bắt đầu chia đồ, Diệp Phong cười tự nói.
Một lát sau.
"Bại Gia Môn?"
"Chỉ cần trung với Bại Gia Môn, trung với môn chủ Bại Gia Môn thì có thể bước vào phá của chi đạo, tùy ý tiêu xài lãng phí linh thạch, Linh Tinh?"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Uông Lâm lại trầm mặc lại.
"Diệp Phong huynh, Uông Lâm ta đúng là một người rất tham của!"
"Nhưng ta không thể gia nhập Bại Gia Môn!"
"Lúc trước bởi vì ta sai lầm nên mới khiến cho sư tôn bị ép phải đạp vào con đường yêu tu, sau này cho dù tìm kiếm được nhục thể cho hắn thì chỉ có thể tìm nhục thân của đại yêu mạnh mẽ."
"Cho nên ta nhất định phải gánh lấy trách nhiệm trùng kiến Ảnh Độc Đảo, đó là mong ước suốt đời của sư tôn, ta không thể khiến cho hắn thất vọng!"
Lời nói này!
Giọng điệu này!
Không khí này!
Thần thái này!
Nói thật, nghe xong Diệp Phong không dám có một chút cảm động nào, hắn chỉ sợ mình nói ra một câu thêm tiền thì chắc chắn đối phương sẽ không phòng ngự được nữa!
Dù sao trong tay hắn có quá nhiều thứ, mà những thứ đó không phải có linh thạch hoặc Linh Tinh là có thể mua được, trừ phi đi Thiên Đạo Thành mua, cho nên một câu thêm tiền của hắn vẫn có uy lực rất mạnh!
"Được rồi!"
"Nếu như ngươi đã phải gánh lấy trách nhiệm như vậy thì ta cũng không tiện cưỡng cầu, chuyện này..."
Bành!
Không đợi Diệp Phong nói xong, Uông Lâm đã đi thẳng đến trước mặt hắn sau đó quỳ xuống, ánh mắt kiên định hô lớn: "Đệ tử Uông Lâm, bái kiến môn chủ!"
Rãnh!
Mẹ nó, ta biết ngay là sẽ như vậy mà!
Nhìn Uông Lâm quỳ trước người mình, Diệp Phong cũng cảm thấy cực kỳ đau đầu, hắn bỗng nhiên có chút hối hận đã thu Uông Lâm vào Bại Gia Môn, chỉ vì cái tên này quá không biết xấu hổ!
"Hệ thống, mặc dù còn chưa đưa Bại Gia Ấn cho đối phương để kiểm tra độ trung thành, nhưng thu gia hỏa này vào Bại Gia Môn thật sự không có vấn đề sao?"
Không có lập tức nhận lấy Uông Lâm, lúc này, Diệp Phong hỏi thăm hệ thống trước.
"Đinh! Đối phương tuy có chút không biết xấu hổ nhưng thu vào Bại Gia Môn cũng không có bất cứ vấn đề gì!"
"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, đề nghị thu đối phương làm đệ tử thân truyền!"
Cái gì! ! !
Bây giờ ta đang xoắn xuýt không biết có nên thu đối phương làm bại gia môn đồ hay không, ngươi lại đề nghị ta thu hắn làm vị đệ tử thân truyền thứ năm?
"Hệ thống, đại đệ tử của ta vốn là độc tu, nói thật, bây giờ ta không muốn thu thêm một độc tu nữa làm đệ tử."