Đường dẫn nước từ ao ra khu vực bên ngoài, còn làm thêm một cái giếng trữ nước ở khu vực bên ngoài.
- Đùng đùng... Cuối cùng, cũng hoàn thành.
Mục Lương vỗ tay một cái, nhìn tất cả mọi thứ, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.
Sau đó, hắn chỉ cần bắt Thủy Tinh Ngư từ bồn tắm lớn bỏ vào trong ao, là có thể xuất phát đi đón người.
Khi đó, Mục Lương có thể hào phóng giới thiệu Thành Huyền Vũ cho Nguyệt Chủ bọn họ nhận thức, mà không phải Thành Huyền Vũ trên đầu môi.
...
Ngay cổng chính Bộ lạc Nguyệt Đàm, lúc này vô cùng náo nhiệt, tất cả mọi người đợi sứ giả Bộ lạc Thiên Thụ đến.
Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan bị người bao quanh, ở phía xa có thật nhiều người đang đứng xem.
Đại trưởng lão mang theo hai ba trăm người đội săn bắn đứng ở cách đó không xa, mơ hồ hình thành vòng vây, phòng ngừa Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan hai người chạy trốn.
Nhưng, lại không dám áp quá gần, rất sợ Nguyệt Chủ đột nhiên xuất thủ.
Đại trưởng lão tiến lên mấy bước, đứng ở cách đó không xa, nghi ngờ hỏi:
- Nguyệt Chủ, vì sao ngươi đột nhiên thay đổi suy nghĩ?
Cuối cùng, trong lòng của hắn vẫn có một tia bất an, lại bắt nguồn năm mươi mấy người người ở phía ngoài bộ lạc Nguyệt Đàm.
Chính là người mười mấy đội săn bắn của Vệ Cảnh, cùng người nhà của bọn họ, tất cả đều lưng đeo bao lớn bao nhỏ hành lễ, bộ dáng muốn đi thật xa.
- Ta muốn nhập với chủ Bộ lạc Thiên Thụ, ngươi cảm thấy thế nào?
Nguyệt Chủ híp lại con ngươi màu xanh nước biển, trêu tức lão nhân có vẻ mặt âm trầm trước mắt.
- Ngươi...
Đại trưởng lão cắn một ngụm răng vàng, kinh sợ đứng yên nhìn Nguyệt Chủ, không biết có nên tin tưởng lời bà nói hay không?
Nếu như, Nguyệt Chủ thật muốn nhập chủ với bộ lạc Thiên Thụ, cuộc sống của hắn sẽ không tốt lắm, tuyệt đối sẽ bị cơn gió thoảng qua tai làm ảnh hưởng.
(*): chỉ việc một bên vợ hoặc chồng dùng tình cảm vợ chồng để gây ảnh hưởng lên người kia (chủ yếu là vợ đối với chồng) trong chuyện riêng tư.
Đại trưởng lão biết thủ lĩnh mới của bộ lạc Thiên Thụ, vô cùng hoài nghi người khác, nên mới trước giờ phái một bộ phận Nguyệt Đàm đến đây đón sứ giả.
- Xem ra ngươi rất sợ.
Khóe miệng của Nguyệt Chủ hơi cong lên, giống như nghĩ đến việc gì rất hay.
Bà vén sợi tóc màu xanh làm một bên tai lên một cái, giả vờ quan tâm, nói:
- Đại trưởng lão, ta nghe nói nhà ngươi bị kẻ trộm chiếu cố, còn mang hết toàn bộ vật có giá trị.
- Ngươi phải bảo trọng thân thể, nếu tức giận không cẩn thận, hai chân đạp một cái, không đứng vững sẽ ngủm củ tỏi ngay.
Lúc Nguyệt Chủ nói lời này, trên khuôn mặt quyến rũ tất cả đều nụ cười, làm gì có một chút mùi vị quan tâm.
- Ngươi...
Đại trưởng lão nghe vậy, trong ngực dâng lên lửa giận, yết hầu không ngừng di chuyển lên xuống, gò má đỏ bừng lên.
Hắn cố nén lửa giận xuống, nhớ tới thực vật trong nhà cả đời tìm được mất hết, trong lòng đã cảm thấy đau như bị kim đâm, làm cho hắn có chút không thở được, thiếu chút nữa đã ngất đi.
-...
Con ngươi màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan sáng lên, trong lòng yên lặng nhớ lại cách mẹ cô mắng người.
Thì ra mắng chửi người khác còn có thể như vậy, không cần giống như một phụ nữ chanh chua chửi ầm lên, cũng có thể làm cho người khác tức giận đến muốn chết.
- Ai nha! Đại trưởng lão, ngươi làm sao vậy? Khuôn mặt làm sao đỏ vậy? Sắp có chuyện vui sao?
Nguyệt Chủ giả vờ kinh ngạc nghiêng đầu một chút.
Bà giả vờ không hài lòng, nhưng lại cười dịu dàng nói:
- Có chuyện vui, thì phải nói ra chia sẻ một chút với chúng ta, hay là ngươi đã người bắt được kẻ trộm?
- Phốc...
Cuối cùng, đại trưởng lão không nhịn được, khí huyết lần nữa dâng lên, phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ, cả người nhất thời té xỉu vì tức.
- Đại trưởng lão té xỉu.
- Nhanh, thầy thuốc mau tới đây.
Một đám người, vội vã xông tới.
- Haiz... Thật sự là không thể trêu được mà!
Nguyệt Chủ bĩu môi, nhất thời không có hứng thú.
Bà đưa ánh mắt quét về phía đám người đội săn bắn, con ngươi màu xanh nước biển bắn ra một tia sáng một cái, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Nguyệt Chủ vẫn chưa nghĩ ra, đến cùng là người nào lợi hại như vậy, lại dám dời hết đồ đạc trong nhà đại trưởng lão.
- Mẹ ngươi thật lợi hại.
Nguyệt Phi Nhan càng thêm sùng bái Nguyệt Chủ, lại có thể dựa vào ngôn ngữ làm cho đại trưởng lão giận đến ngất đi.
- Hả? Ta lợi hại cái gì?
Nguyệt Chủ nghiêng đầu qua chỗ khác, cười tủm tỉm nhìn cô gái tóc đó.
- Chính là, chuyện kia…
Nguyệt Phi Nhan bị Nguyệt Chủ nhìn có hơi không được tự nhiên, thẹn thùng không thể nói.
Cô muốn học theo giống như mẹ mình, có thể dùng miệng lưỡi làm người khác ngất đi.
- Ngươi muốn học theo bộ dáng lão nương làm người khác tức giận bằng lời nói, trước tiên ngươi phải có được thực lực mạnh đã.
Giọng nói của Nguyệt Chủ bình thường, lại kẹp theo một tia răn dạy, nhắc nhở:
- Nếu như, ngươi làm tức giận một ngươi có thực lực mạnh hơn, ngươi bị đánh đúng là đáng đời.
- Thì ra là như vậy?
Nguyệt Phi Nhan mờ mịt nháy mắt một cái.
- Đương nhiên, lão nương chính là như vậy.
Nguyệt Chủ nhớ tới mình trước kia, khóe miệng cong lên một chút:
- Người khác mắng thì mắng lại, nhưng đánh lại đánh không lại, như vậy có thể thu được niềm vui gấp đôi.
- Vâng, ta biết rồi.
Nguyệt Phi Nhan chăm chú nhớ kỹ lời này.
Cô quyết định thật mạnh mẽ, người khác muốn động thủ thì dùng lửa nướng một cái, sau đó sẽ mắng một trận.
- Còn có, ngươi cần phải học thêm chút ưu nhã.
Nguyệt Chủ liếc mắt gương mặt hưng phấn của con gái một cái.
Bà đột nhiên có một chút lo lắng, sau này con gái mình có thể trưởng thành sai lệch hay không?
- Ưu nhã? Vì sao?
Nguyệt Phi Nhan phục hồi tinh thần lại, nghi hoặc hỏi:
- Cùng ưu nhã giống như mẹ sao?
- Không có ưu nhã, chẳng lẽ về sau sao ngươi không muốn lập gia đình?
Nguyệt Chủ trừng mắt cô gái tóc đỏ một cái.
Bà dùng bộ dáng là người từng trải, nói:
- Nếu như bình thường ngươi cực kỳ điêu ngoa, sẽ không còn ai dám lấy ngươi.
- Lập gia đình gì gì đó, ta còn nhỏ.
Nguyệt Phi Nhan nhăn nhó, kéo kéo góc áo.
- Nhỏ? Ngươi đã 17 tuổi.
Nguyệt Chủ liếc mắt con gái một cái, chê nói:
- Đã là một cô gái lỡ thì, chừng hai năm nữa sẽ không ai thèm lấy.
- Nếu ta nói theo lời của lão nương, vậy mẹ chính là...
Nguyệt Phi Nhan xấu hổ muốn phản kích.
- Ta chính là cái đó?
Nguyệt Chủ nửa hí hai mắt, lộ ra một ánh mắt tràn ngập nguy hiểm, cười tủm tỉm nhìn cô gái tóc đỏ.
- Mẹ... Ngươi, ngươi thật ưu nhã.
Nguyệt Phi Nhan gắng gượng nuốt lại ba chữ 'Lão Thái Bà'.
- Ngươi còn phải học hỏi rất nhiều.
Nguyệt Chủ chậm rãi mở con mắt màu xanh nước biển.
- Mẹ, ta có một chút tò mò.
Nguyệt Phi Nhan cũng không ngốc, trong giọng nói từ Nguyệt Chủ nhận thấy được điều gì đó.
- Tò mò cái gì?
Nguyệt Chủ kinh ngạc nhíu mày, liếc mắt đại trưởng lão đang được cấp cứu một cái.
- Chính là, trước đây mẹ ngươi cũng ưu nhã giống vậy sao?
Nguyệt Phi Nhan nháy con ngươi màu đỏ, giả vờ cực kỳ ngây thơ hỏi.
-...
Trán của Nguyệt Chủ nổi lên gân xanh, nắm chặt nắm tay, lại lần nữa buông ra, lại lần nữa nắm chặt nắm tay... Qua lại ba bốn lần.
Bà cố nén không nện cho con gái mình một quyền, nhớ tới lúc mình hơn mười tuổi, chính là thời kì bộ lạc Nguyệt Đàm mạnh mẽ nhất.
Bà và tỷ tỷ chính là tiểu ma đầu của bộ lạc, ỷ vào thiên phú bản thân chọc người khắp nơi, nhưng người khác lại đánh không lại họ.