Chương 41: Đại đức
Đại đức, kỳ thực chỉ là dân gian xưng hô. Dựa theo quan phương thuyết pháp, đó chính là bậc đức hạnh cao khiết; dựa theo Sở Nam mà xem, kỳ thực chính là người nguyện ý hi sinh bản thân, tác thành cho người khác. Không nói đến tất cả, nhưng đại đa số những người được dân gian kính nể và tôn là đại đức, đều là danh sĩ.
Nếu Cống Du thật sự có nhân vật hào hiệp như vậy, không thể nào lại không có chút tiếng tăm.
Không phải trong lòng hắn u ám, nên nghĩ người khác xấu, mà là thế đạo vốn dĩ như vậy: không có gia tộc làm chỗ dựa, cho dù ngươi thật sự làm được việc lớn, cũng không có ai vì ngươi truyền bá.
Địa phương khác không biết thì thôi, nhưng ở Từ Châu, ngay cả người như Sở Nam cũng không biết ngươi, vậy ngươi quả là quá kém cỏi rồi. Sở Nam, tuy địa vị có lẽ không cao, nhưng tin tức nhất định rất linh thông, huống chi hắn ban đầu vốn định đến Cống Du kiếm sống, nếu thật sự có nhân vật như vậy, làm sao hắn không để ý tới?
Mà lại, mấu chốt nhất chính là...
"Cái này có liên quan gì đến việc tại hạ chiêu mộ ngư dân?" Sở Nam rất không hiểu, bọn họ nói có phải là một chuyện không? Lạc đề rồi đại thúc ~
"Ai, đại đức tuy thiện tâm, nhưng cũng không phải là đi tiêu diệt bọn cướp biển." Mạnh Trác thở dài nói: "Vị đại đức này độc thân đi thương lượng với cướp biển, định ra quy củ: cướp biển không được tấn công người dân trong vùng này, nhưng người dân mỗi tháng phải nộp một nửa số lương thực, muối thu hoạch được. Mà vị đại đức ấy cũng không lấy tiền, chỉ lấy muối hoặc lương thực."
Không cần tiền thì dễ hiểu, cướp biển sao, kiếm sống trên biển, tiền bạc đối với chúng nó chỉ là thứ để tiêu xài, cho dù có thể tiêu cũng phải lên bờ lén lút tiêu, quá nhiều tiền cũng vô dụng.
Lương thực là nhu yếu phẩm, kiếm sống trên biển cũng không thể ngày nào cũng ăn cá, nhưng muốn muối làm gì?
"Nói cách khác..." Sở Nam nhìn về phía Mạnh Trác: "Một nửa số thu hoạch phải thông qua vị đại đức này để nộp cho cướp biển?"
"Người ta chỉ giúp chúng ta thương lượng với cướp biển thôi, những thứ đó, vẫn là cướp biển tự đến thu." Mạnh Trác lắc đầu.
Sở Nam gật gật đầu, không hỏi thêm nữa, mà nhìn về phía đối phương nói: "Cho nên hiện tại chư vị lo lắng chính là sợ không giao đủ muối?"
Mạnh Trác thở dài, xem như ngầm thừa nhận.
"Vùng ngư trang khác cũng vậy sao?" Sở Nam nhìn sang người dẫn đầu đội.
"Cũng không khác mấy." Người dẫn đầu gật đầu, hôm nay họ đi qua mấy chỗ ngư trang, tuy không hỏi han kỹ càng, nhưng tình hình đều tương tự.
"Cũng thế." Mạnh Trác gật đầu.
"Vậy nếu như, ta sau khi trả đủ tiền công cho chư vị, nguyện ý giúp chư vị giao số muối đó cho cướp biển, chư vị có chịu nhận lời chiêu mộ không?" Sở Nam hỏi, hiện giờ tìm nơi khác cũng không kịp, nhất định phải nhanh chóng có muối, trước giải quyết vấn đề trước mắt đã.
"Cái này..." Mạnh Trác rõ ràng có chút động lòng, nhưng rất nhanh lại nghi ngờ, sau đó vẫn lắc đầu im lặng.
"Không đủ?" Sở Nam nhíu mày hỏi.
"Ngươi lão già này, chớ có được một tấc lại muốn tiến một thước!" Người dẫn đầu cũng giận, đám người này điên rồi sao?
"Không phải không đủ..." Mạnh Trác giật mình, vội vàng lắc đầu, e dè nhìn người dẫn đầu, lại nhìn Sở Nam, cúi đầu không nói, vốn dĩ đã mặt mày khổ sở, giờ trông càng đáng thương hơn.
"Không tin?" Sở Nam đột nhiên hiểu ra, không phải điều kiện mình đưa ra không đủ, mà là đối phương không tin mình.
Mạnh Trác hơi ngẩng đầu, không nói gì, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.
Suy nghĩ lại cũng đúng, tiền công đầy đủ, sau đó còn giúp họ giao muối cho cướp biển, trên đời này có chuyện tốt như vậy sao? Đổi lại là Sở Nam, phản ứng đầu tiên cũng là không tin.
Chính mình xử sự còn chưa đủ thạo a, phải nói giúp bọn hắn đưa muối trước đã tốt, sau đó lại nói thêm, cho chút lợi, như vậy chẳng những có thể giữ được lòng người, mà còn có thể kiếm được chút tiền bạc.
Lời đã ra miệng, khó mà thu hồi.
“Dạng này…” Sở Nam nghĩ ngợi, nhìn Mạnh Trác nói: “Ta tìm được người làm bảo lãnh, có người này bảo lãnh, các ngươi hẳn sẽ tin ta.”
Mạnh Trác nhìn Sở Nam: “Lại không biết là người phương nào?”
“Chính là vị đại đức ngươi nói kia!” Sở Nam cười nói.
“Ngài quen biết Trương tiên sinh?” Mạnh Trác ngẩng đầu, nhìn Sở Nam nói.
“Không quen, nhưng nếu ta mời được hắn làm bảo lãnh, các ngươi có bằng lòng không?” Sở Nam cười hỏi.
“Nếu Trương tiên sinh ra mặt, chúng ta tất nhiên là tin tưởng.” Mạnh Trác vội nói.
“Tốt, báo cho ta vị Trương tiên sinh này ở đâu, ta ngày mai liền đi bái phỏng.”
Hỏi rõ chỗ ở của Trương tiên sinh, Sở Nam cũng không ở lại, đứng dậy cùng mọi người rời đi.
Trong quân doanh không xảy ra chuyện Sở Nam tưởng tượng, Hầu Thành uống rượu cả ngày, đã ngủ say, Sở Nam cũng không để ý hắn, bảo Tào Tính sai người đưa thiếp, hắn ngày mai muốn gặp Trương tiên sinh.
“Liệt Tào…” Tào Tính do dự nhìn Sở Nam: “Mạt tướng cảm thấy, người này có vấn đề.”
“Đương nhiên, khu vực lân cận đều không có cướp biển, chỉ có nơi này có, nhưng chỉ là biến tướng bóc lột bách tính, thủ đoạn cũng không tinh vi, khó trách không dám công khai.” Sở Nam gật đầu, vấn đề rất rõ ràng, bọn cướp biển này chỉ là ở Cống Du làm chuyện cướp bóc, giống như đã đạt được sự thỏa thuận ngầm, không cần cướp bóc cũng có thể thu được thuế ruộng, theo lẽ thường, lẽ ra phải tiếp tục mở rộng chứ?
Sao khu vực lân cận lại không có nạn cướp biển? Rõ ràng là mượn cướp biển để hù dọa ngư dân, khiến họ ngoan ngoãn nộp tài sản, lại còn có thể cảm ơn hắn.
Chính vì vậy, Sở Nam đánh giá đối phương không phải người có dòng dõi cao, tuy nói thời đại này mâu thuẫn chủ yếu vẫn là sĩ tộc nắm giữ đa số tài nguyên, bách tính tầng lớp thấp không có đường thăng tiến, nhưng xét riêng từng người, sĩ nhân đa số coi trọng thanh danh, không nói tuyệt đối, nhưng đa số sĩ nhân khinh thường thủ đoạn này.
Có thể được gọi là sĩ tộc, đã vượt qua giai đoạn tích lũy tài sản ban đầu bằng thủ đoạn ấy, họ khinh thường dùng thủ đoạn này để vơ vét của cải.
“Đã như vậy, liệt tào sao còn muốn đi bái phỏng?” Tào Tính cau mày nói.
“Làm việc phải có thứ tự, hiện giờ việc quan trọng nhất là sản xuất muối, chuyện khác có thể để sau, huống hồ nạn cướp biển này đã kéo dài mười mấy năm, hiển nhiên đối phương gây sự không lớn, triều đình cũng không muốn lãng phí quá nhiều nhân lực vật lực, nhưng cũng không dễ diệt trừ, chúng ta cứ làm tốt việc của mình trước đã, chuyện khác để sau, còn hơn nửa tháng nữa là muối ở đây được chuyển đi khắp nơi, trừ đi thời gian vận chuyển, thời gian còn lại không đủ nửa tháng, bây giờ phải giải quyết trước là sản xuất muối, chuyện khác đều có thể để sau.” Sở Nam nghiêm túc nói.
Hắn đương nhiên thương hại những ngư dân này, nhưng bây giờ không đi sản xuất muối lại đi diệt cướp, đừng nói Đào Khiêm còn chưa giải quyết được, mình có làm được không, cho dù làm được, mình lại báo cáo với Lữ Bố thế nào?
Nói thẳng ra, những ngư dân này bị áp bức mười mấy năm rồi, cũng không kém thêm chút thời gian này.
Tào Tính nghe vậy gật đầu, hắn sợ Sở Nam bị lừa, giờ thấy Sở Nam đã nhìn thấu, cũng không cần nói thêm gì nữa, thi lễ với Sở Nam rồi nói: “Có thể cho mạt tướng điều tra chút về Trương tiên sinh không?”
“Ngày mai phải đi gặp rồi, bây giờ điều tra cũng không rõ ràng, lại dễ dàng làm cho đối phương cảnh giác, ngày mai ta sẽ tùy cơ ứng biến, nhưng… Ngươi cùng ta đi.” Nói đến đây, Sở Nam nhìn Tào Tính.
Dù sao đối phương có vẻ như có người võ công cao cường, chỉ có những binh lính bình thường, Sở Nam lo lắng nếu xung đột thật thì mình chịu thiệt, dù khả năng xung đột không lớn, nhưng có Tào Tính, một cao thủ như vậy bên cạnh, Sở Nam cũng yên tâm hơn.
“Tuân lệnh!”