Chương 102
Tôn Sách nhìn mọi người nói:
- Ngay trong ngày hôm nay Giang Đông bí mật chỉnh đốn quân đội chuẩn bị chiến tranh, việc này ta giao cho Công Cẩn đảm nhiệm.
Chu Du đứng dậy xác nhận:
-Rõ.
Tôn Sách lại nhìn về phía Trương Chiêu nói:
- Về phần lương thảo cần phải phiền tới Bố.
Trương Chiêu tựa hồ sớm đoán trước, đứng dậy nói:
- Rõ.
Tôn Sách nói với những người khác:
- Các người phải phối hợp với Công Cẩn, Bố không được mắc sai lầm.
- Rõ.
Mọi người cùng nhau hô lớn tuân lệnh.
Tôn Sách an bài mọi việc ổn thỏa, trong lòng vô cùng vui vẻ, đang định mở tiệc chiêu đãi quần thần chợt nghe một trận tiếng bước chân lục cục.
Thân binh thủ ngoài cửa thở gấp chạy vào nói:
- Kỵ binh. . . Chủ công, thân binh của Tôn Hà Tướng Quân bên ngoài cửa nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.
Tôn Sách nghe đến Tôn Hà trong mắt hiện lên tia ấm áp, ba đại tướng lãnh Tôn Thị một là đường thúc của y, hai người khác là đường huynh của y. Trong ba người, Tôn Hà là người thân cận với y nhất.
- Kêu bọn họ vào đây.
Tôn Sách nói với thân binh thủ vệ.
Không lâu sau, thân binh dẫn tới mấy gã sĩ tốt quần áo tả tơi đi vào. Nếu không nhìn vào bộ khôi giáp rách nát kia có lẽ không thể nhận ra bọn họ là binh lính, e là cho rằng bọn họ là đám ăn mày.
Mấy người vừa thấy Tôn Sách, vội vàng quỳ gối khóc rống:
- Chủ công, xin hãy báo thù cho tướng quân nhà ta.
Tôn Sách nhìn thấy mấy người liền đoán được Tôn Hà đã gặp chuyện không may, bằng không thân binh của y sẽ không ăn mặc như thế. Nghe mấy người nói, toàn thân Tôn Sách chấn động, trong lòng dâng lên một cổ bi thương.
Báo thù! Tôn Hà đã chết, Tôn Hà kia đi theo phụ thân Tôn Sách không oán trách không hối hận đã chết rồi sao? Ngay sau đó Tôn Sách không kìm nén nổi tức giận trong lòng. Nhìn ánh mắt mấy người lạnh lùng nói:
- Chuyện gì xảy ra?
Nghe Tôn Sách hỏi, mấy người lập tức kể lại chuyện tình mấy ngày hôm trước, kể lại nguyên nhân Tôn Hà bị giết.
Sau khi nghe xong, Tôn Sách đột nhiên gầm lên giận dữ, rốt bảo kiếm ra chém xuống chiếc bàn trước mặt. Bịch một tiếng chiếc bàn bị Tôn Sách chém thành hai đoạn:
- Tiểu tử Lưu Kỳ, nếu không giết ngươi, thề không làm người.
Nói xong nhìn mấy người nói:
- Tôn Hà đã chết, đám thân binh các ngươi vẫn còn sống, thực sự đáng chết.
Mấy người nghe Tôn Sách nói, đồng thanh khóc rống lên nói:
- Chúng ta vốn muốn tiến lên báo thù thay tướng quân, chỉ là còn phải về thông báo với chủ công, hiện tại chủ công giết chúng ta, chúng ta cũng không oán thán.
Nghe mấy người nói, Tôn Sách nhìn nhìn khôi giáp rách nát trên thân thể mấy người, sắc mặt Tôn Sách khẽ trầm lại vung tay ra hiệu cho mấy người lui xuống.
Vừa nãy không khí trên đại điện có chút thoải mái giờ đã trở nên nặng nề. Sắc mặt Tôn Sách âm trầm thoáng liếc nhìn mọi người, nói:
- Trình Phổ ở đâu?
Trương Chiêu đứng dậy nói:
- Trình Tướng Quân đã thống lĩnh binh mã tiến đến bao vây diệt trừ Lưu Kỳ, lúc này rời khỏi quận Ngô rồi.
Sắc mặt Tôn Sách càng thêm âm trầm, nói:
- Năm ngày mới ra khỏi quận Ngô, chẳng lẽ phải đợi Lưu Kỳ quay về Kinh Châu mới đuổi theo sao?
Các tướng phía dưới ai lấy đều lặng lẽ, Trình Phổ triệu tập binh mã bao vây diệt trừ Lưu Kỳ tuy nói vừa mới ra quận Ngô, nhưng đây không phải trách nhiệm của Trình Phổ. Toàn bộ năm nghìn binh mã đều là kỵ binh tốc độ tuy nhanh nhưng gặp rất nhiều phiền toái. Năm nghìn binh mã này cũng không ở quận Ngô, mà là ở quận Quảng Lăng. Địa thế quận Quảng Lăng trống trải thích hợp huấn luyện kỵ binh. Đoàn quân năm nghìn kỵ binh trải qua vô số lượt kiểm soát tới quận Ngô mất ba ngày, cộng thêm chuẩn bị lương thảo quân nhu và triệu tập Thân Vệ Quân của Tôn Sách lại trì hoãn mất một ngày, đây chính là nguyên nhân Trình Phổ vừa mới xuất phát.
Tôn Sách hừ lạnh một tiếng, nói:
- Trình Phổ làm việc bất lợi tạm thời ghi lại, truyền lệnh Trình Phổ nếu không thể tiêu diệt Lưu Kỳ ở Giang Đông đến lúc đó gộp cả hai tội, ngoài ra phải mang thi thể của Tôn Hà về hậu táng.
Tôn Sách hiểu Trình Phổ, y làm như chẳng qua muốn gây áp lực cho Trình Phổ.
- Rõ.
Trương Chiêu lĩnh mệnh sau trở lại chỗ ngồi.
Tôn Sách lại nhìn về phía Chu Du nói:
- Công Cẩn có thể tùy ý triệu binh mã Giang Đông, bằng mọi giá phải giữ Lưu Kỳ ở Giang Đông.
Chu Du đứng dậy xác nhận:
- Tuân lệnh.
Tuy bản thân ở quận Ngô mệnh lệnh điều động phòng bị tuyến đường lưu thông đến Giang Đông, nhưng y vẫn tin tưởng đã phong kín đường đi của Lưu Kỳ.
Tôn Sách phân phó xong xuôi mới đứng dậy rời đi, Chu Du thấy sắc mặt Tôn Sách u ám vội vàng theo sát phía sau.
Trong hậu viện, Tôn Sách ngồi trước bàn bỗng nhiên xé nát tín thư trên bàn, đứng dậy chằm chằm nhìn bản đồ trên bình phong, sát khí trong mắt càng lúc càng nặng nề.
- Chủ công.
Giọng nói của Chu Du từ bên truyền vào.
Tôn Sách chỉnh đốn tâm tư, nói:
- Vào đi.
Sau một lát Chu Du đi vào, không hề để ý tới tình hình trong phòng, nhìn Tôn Sách nói:
- Chủ công đang buồn rầu vì Tôn Tướng Quân?
Nhắc tới Tôn Hà, Tôn Sách nhướng mày gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, đường huynh cống hiến lớn đối với bộ tộc Tôn Thị, nhưng chưa có gì hồi báo. Thời gian trước y muốn xây dựng một đội kỵ binh, nhưng ta không đồng ý, không ngờ chỉ mới vài ngày đã bị tiểu tử Lưu Kỳ sát hại. Nếu lúc ấy đáp ứng, y không chừng sẽ không gặp tai họa này.
Chu Du hiểu rõ địa vị của Tôn Hà trong lòng Tôn Sách, liền an ủi nói:
- Chủ công không cần tự trách, nghe nói Tôn Tướng Quân có một nhi tử, chủ công sao không chiêu nhập nhi tử của Tôn Tướng Quân vào Thân Vệ Quân?
Tôn Sách vừa nghe cảm thấy không được, lập tức lắc đầu nói:
- Tiểu tử kia mới hơn mười tuổi, làm sao có thể chịu được sự huấn luyện hà khắc trong Thân Vệ Quân?
Tôn Sách từng gặp qua nhi tử của Tôn Hà, trong lòng cũng có chút yêu mến.
Chu Du lắc đầu nói:
- Như vậy đã không còn nhỏ, nếu như không trải qua huấn luyện sau này sao có thể báo thù thay Tôn Tướng Quân.
Tôn Sách suy nghĩ, gật đầu nói:
- Đã như vậy, trước hết cho nó thích ứng một chút, nếu không được sẽ tính sau.
Nói xong không đề cập tới chuyện này nữa, nói:
- Ngươi cảm thấy Lưu Kỳ kia thế nào?
Chu Du chau mày nói:
- Lưu Kỳ này cũng cổ quái, đồn đại Lưu Kỳ tuy có chút tài hoa nhưng tính cách yếu đuối, không được Lưu Biểu yêu mến, nhưng không ngờ lần này Lưu Biểu lại phái hắn làm chủ tướng chinh phạt Trương Tiện. Hiện tại xem ra bên cạnh Lưu Kỳ kia không phải không có người tài ba, chỉ là trước kia ngụy trang giấu diếm người trong thiên hạ.
Tôn Sách nói:
- Đã như vậy, bằng mọi giá phải giữ hắn lại Giang Đông.
Chu Du cười nói:
- Chủ công yên tâm, ta nhất định khiến hắn không thể rời khỏi Giang Đông.
... . .
Tại huyện Du, từ khi Thái Sử Từ lui binh vẫn án binh bất động, cho tới ngay hôm nay mớ sốt ruột kêu các tướng tới bàn bạc. Sau khi Trần Thất truyền mệnh lệnh của Lưu Kỳ trở về, Từ Thứ liền phái Trần Thất bí mật quay lại Giang Đông, tùy thời tìm hiểu tin tức đoàn người Lưu Kỳ, ngay đêm hôm qua Trần Thất quay về truyền tin: Thân phận của chủ công bị bại lộ, chặn đánh năm nghìn đại quân Giang Đông, chét chết đại tướng Tôn Hà.