Chương 103
Chỉ mấy câu ngắn ngủi khiến toàn thân Từ Thứ chấn động.
Dựa vào cừu hận của Tôn Sách đối với Lưu Kỳ, nếu Lưu Kỳ ở Giang Đông bại lộ thân phận tất nhiên sẽ bị Tôn Sách dốc toàn bộ lực lượng đuổi giết, tình cảnh của Lưu Kỳ lúc này tất nhiên vô cùng nguy hiểm. Còn Lưu Kỳ chặn đánh năm nghìn đại quân chém chết đại tướng Tôn Hà xem như làm người ta hưng phấn, nhưng Từ Thứ lại không chút vui vẻ. Chuyện này có nghĩa Lưu Kỳ không chỉ bị bại lộ thân phận ở Giang Đông, hơn nữa đã giao chiến với đại quân Giang Đông, nếu như bị đại quân Giang Đông cuốn lấy vậy rất nguy hiểm. Chỉ là sau khi Lưu Kỳ đánh tan đại quân truy đuổi, nhân lúc đêm tối rời đi khiến Từ Thứ yên tâm hơn nhiều.
Nhưng y lại không chút buông lỏng, chỉ cần Lưu Kỳ còn ở Giang Đông chính là vẫn trong tình cảnh nguy hiểm. Y lúc này mệnh lệnh Trần Thất chú ý tình hình Giang Đông, sau đó triệu tập mọi người bàn bạc.
Trên đại sảnh, mọi người tập hợp. Từ Thứ nhìn mọi người nói:
- Vừa nãy Giang Đông truyền tin về, chủ công gặp phiền phức ở Giang Đông.
- Cái gì? Đại ca gặp phiền toái, hiện tại đại ca gặp nguy hiểm thế nào?
Nghe Lưu Kỳ gặp phiền toái, Lưu Bình không nhịn được, vội vàng hỏi.
Mấy người khác mặc dù không nôn nóng giống như Lưu Bàn, nhưng vẻ mặt lo lắng nhìn Từ Thứ, hy vọng biết tình hình gần đầy của Lưu Kỳ.
Từ Thứ nhìn thấy mọi người quan tâm tới an nguy của Lưu Kỳ, âm thầm gật đầu nói:
- Các vị không cần quá lo lắng, chủ công tuy thân phận bại lộ nhưng đã đánh tan năm nghìn đại quân Giang Đông bao vây diệt trừ chủ công, hơn nữa còn chém giết đại tướng Giang Đông Tôn Hà, thoát thân thành công.
- Ha ha, ta biết đại ca rất lợi hại, Giang Đông kia chỉ là lũ tôm tép làm sao có thể là đối thủ của đại ca.
Lưu Bàn cười ha hả nói.
Trên mặt mấy người khác cũng toát lên vẻ tươi cười, chỉ có Mã Lương, Ngô Hùng mang trên mặt vẻ u sầu. Ngô Hùng được Lưu Kỳ lưu lại trợ giúp Từ Thứ, Tứ Thứ rời sau khi rời Lâm Tương để Ngô Hùng ở lại xử lý chuyện tình ở Lâm Tương, ngày hôm qua vừa mới tới huyện Du. Ngô Hùng nhìn Từ Thứ nói:
- Chủ công tuy đánh tan năm nghìn đại quân, như vậy đại quân Giang Đông tiến tới bao vây càng thêm nhiều, nếu chủ công bị cuốn lấy, chẳng phải đoàn người chủ công khó rời khỏi Giang Đông sao?
Vẻ mặt hưng phấn trên mặt mấy người nhanh chóng biến thành vẻ u sầu, bọn họ đã biết tính nghiêm trọng của việc này. Mã Lương ngẩng đầu nói:
- Quân Sư có biết tình hình điều động đại quân Giang Đông không?
Từ Thứ gật gật đầu, Mã Lương làm việc thận trọng, lo lắng chu toàn, tiếp tục nói:
- Giang Đông Tôn Sách muốn mệnh lệnh đại tướng Trình Phổ thống lĩnh năm nghìn kỵ binh và hai nghìn Thân Vệ Quân của Tôn Sách tới bao vây diệt trừ chủ công. Ngoài ra Tôn Sách còn phong tỏa tất cả con đường đi thông tới Kinh Châu, nhằm ngăn cản chủ công quay về Kinh Châu.
Nghe được lời này, mấy người biến sắc. Kỵ binh bên cạnh Lưu Kỳ tuy tinh nhuệ, nhưng đối mặt với khinh kỵ binh Giang Đông đông gấp năm lần cũng không còn ưu thế, huống hồ còn có hai nghìn Thân Vệ Quân của Tôn Sách. Thân Vệ Quân của Tôn Sách so với Phi Hổ Vệ của Kinh Châu chỉ có hơn không có kém.
Đến nước này, Tô Phi cũng không kiềm chế nổi, sắc mặt lo lắng nói:
- Chủ công ở Giang Đông gặp nguy hiểm, quân sư có kế sách gì cứu chủ công không?
Lần trước Từ Thứ phá Lâm Tương, Tô Phi đã rất khâm phục Từ Thứ, lúc này nghe nói Lưu Kỳ gặp nguy hiểm, người đầu tiên Tô Phi nghĩ đến chính là Từ Thứ.
Lưu Bàn ở bên gấp gáp đến mức toàn thân ướt đẫm mồ hôi:
- Quân sư có thượng sách gì cứu đại ca không?
Trong lòng Từ Thứ đã sớm lập kế hoạch nói:
- Ta muốn tấn công Giang Đông phân tán binh lực Giang Đông, giảm bớt gánh nặng cho chủ công, đồng thời nhiễu loạn tầm mắt Giang Đông, các vị nghĩ thế nào?
Mọi người thấy Từ Thứ đã sớm chuẩn bị kế sách chu đáo, vội nói:
- Xin quân sư sai bảo.
Từ Thứ gật gật đầu, sắc mặt không còn điềm tĩnh như vừa nãy, mà toát lên vài phần nghiêm túc nói:
- Hoắc Tuấn thống lĩnh năm nghìn binh mã trấn thủ huyện Du, đồng thời tiếp ứng lương thảo và đồ quân nhu cho đại quân.
Hoắc Tuấn vội vàng xác nhận:
- Rõ!
Từ Thứ nhìn về phía mọi người nói:
- Những người còn lại theo ta tấn công Giang Đông tiếp ứng chủ công, trưa nay đại quân xuất phát. Triệu Luy dẫn theo ba nghìn binh mã ở phía sau áp tải lương thảo, đồng thời phụ trách tiếp ứng đại quân. Hoàng Trung thống lĩnh hai nghìn binh mã tiên phong, những người còn lại cùng ta tạo trấn trung quân.
Nghe Từ Thứ phân phó, mấy người đồng thanh tuân lệnh, lần lượt đi chuẩn bị, tiếng kèn to rõ lại vang lên, đại quân huyện Du nhanh chóng tập kết.
Trống trận đùng đùng, kèn lệnh tề vang, không tới một khắc binh mã huyện Du đã tập kết xong, từng đạo mệnh lệnh truyền xuống, ngay lập tức các đội binh mã bắt đầu lên đường, không lâu sau trên thao trường chỉ còn lại một vạn đại quân, do Hoàng Trung, Triệu Luy chia ra thống lĩnh, bọn họ đều tự chỉnh đốn trang bị, chuẩn bị xuất chinh.
Gần trưa, Hoàng Trung dẫn theo hai nghìn đại quân đi trước, còn đám người Từ Thứ dẫn theo một vạn đại quân đi sát phía sau, lúc sau Triệu Luy áp giải lương thảo và đồ quân nhu từ từ đuổi tới, may mắn bây giờ còn chưa vào hề bằng không thời tiết nóng bức đại quân sao có thể tiến lên.
Điều động binh mã huyện Du tự nhiên không thể gạt được Thái Sử Từ, Thái Sử Từ tuy lui binh nhưng cũng không dám sơ xuất, vì thế sắp xếp không ít thám bao gần huyện Du. Khi binh mã huyện Du xuất chinh là lúc thám báo phi ngựa về báo với Thái Sử Từ.
Trong đại trướng của Thái Sử Từ.
Một đám Đô Uý, Tư Mã đang yên lặng chờ quân lệnh. Thái Sử Từ ngồi phía trân điềm tĩnh như núi, còn Hàn Đương chưa kịp quay về quận Ngô tự nhiên cũng ngồi ở bên.
Thái Sử Từ nhắm mắt tĩnh tọa chờ do thám hồi báo, từ khi thám báo đầu tiên trở về báo lại huyện Du có dấu hiệu điều động binh mã, đã có ba thám báo liên tục hồi báo, căn cứ theo tin tức thám báo báo về tự nhiên xác định rõ ý đồ điều động binh mã huyện Du chính là muốn nhằm vào Giang Đông. Lúc này trong đại doanh của Thái Sử Từ còn sót lại một vạn đại quân, còn hai vạn đại quân kia đã được Thái Sử Từ phái đi mấy ngày trước, tới canh giữ mấy huyện lân cận huyện Du. Các đường nối liền từ quận Dự Chương tới huyện Du đều có binh mã trấn thủ, cho dù Lưu Kỳ muốn thông qua đường nhỏ khi trước quay về huyện Du cũng không có khả năng, bởi vì bên trong huyện Nghi Phong cũng có binh trấn thủ, tuy chỉ gần nghìn người nhưng bọn họ trấn thủ ở các nơi hiểm yếu, một khi đám người Lưu Kỳ xuất hiện ở quận Dự Chương ngay lập tức sẽ bị phát hiện.
Thái Sử Từ tuy ngồi tọa tĩnh nhưng trong lòng không chút binh tĩnh, y đã lĩnh giáo bản lĩnh của Từ Thứ, chỉ dựa bản thân y bất luận thế nào đi nữa cũng không thể ngăn được Từ Thứ. Tuy bản thân tin tưởng thủ mười ngày nửa tháng không thành vấn đề, nhưng nếu thực sự xuất hiện sai lầm gì đó để đại quân Kinh Châu tiến vào Giang Đông đây chính hậu họa khôn lường.