Chương 104
Bởi vậy sau khi thám báo thứ ba trở về báo tin, y đã hạ lệnh toàn quân đề phong nghiêm ngặt, đồng thời vì phòng bị Lưu Kỳ từ sau lưng đánh lén, y cũng truyền lệnh binh mã quận Dự Chương chặt chẽ theo dõi tung tích đám người Lưu Kỳ.
- Báo. . .
Sau một tiếng thét dài, ngay lập tức xuất hiện một gã thám báo vọt vào lều lớn, mọi người trong trướng đều nhìn về phía gã thám báo phi tới, mà ngay cả Thái Sử Từ nguyên bản nhắm mắt cũng mở lớn hai mắt.
Thám báo vội vàng, sau đó thở hỗn hển nói:
- Hoàng Trung ở huyện Du thống lĩnh hai nghìn binh mã chạy về phía bên này.
Thái Sử Từ vung tay ra hiệu cho thám báo đi xuống, tiếp tục nhắm mắt tọa tĩnh, hai nghìn người không có khả năng công phá đại doanh của y, e là Từ Thứ đã có chuẩn bị tiếp theo.
- Báo. . .
Lại có thám báo nữa trở về hồi báo.
- Một vạn đại quân huyện Du ra khỏi thành đánh về phía Giang Đông.
Lần này Thái Sử Từ rốt cục mở mắt, nhìn mọi người nói:
- Hiện tại đã chắc chắn, Kinh Châu muốn ồ ạt xâm phạm, tuy ý đồ không rõ nhưng chúng ta không thể không phòng bị, các người cùng ta đi xem xét tình hình.
Nói xong ầm ầm đứng dậy, cùng Hàn Đương đi ra ngoài, đám người phía sau cũng theo sát phía sau.
Không lâu sau Thái Sử Từ tiến tới cổng đại doanh, phía trước đại doanh đã chuẩn bị hàng rào gỗ nhọn, tiễn thủ nấp phía sau tùy đợi lệnh, ở bên còn có bộ binh tùy thời hỗ trợ. Thái Sử Từ và mọi người đứng sau sĩ tốt nhìn ra bên ngoài đại doanh, nhìn cờ xí lờ mờ phía xa xa biết đại quân Hoàng Trung đã sắp tới.
Không lâu sau, Hoàng Trung tay cầm đại đao lưng đeo Hoàng Dương Mộc cung, một thân khôi giáp chỉnh tề vọt về phía đại doanh, khi còn cách đại doanh Thái Sử Từ hơn hai trăm bước, Hoàng Trung giang tay ngay lập tức hai nghìn đại quân phía sau ầm ầm dừng lại. Hai mắt Hoàng Trung chằm chằm nhìn đám người Thái Sử Từ quát:
- Thái Sử Từ có dám chiến với ta một trận không?
Thanh âm như thác đổ, truyền khắp đại doanh Giang Đông.
Thái Sử Từ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Có gì không dám!
Lúc này nếu không dám xuất chiến, sĩ khí đại quân sẽ suy giảm.
Ngay sau đó Thái Sử Từ mệnh lệnh sĩ tốt mở cửa gỗ, rút kiếm từ đai lưng ra, sau đó vỗ nhẹ lưng ngựa phi ra khỏi đại doanh, phóng về phía Hoàng Trung. Hoàng Trung không chút sợ hãi vung đại đao đón đánh, hai con ngựa như tiễn rời cung nhằm về phía đối phương.
Khoảng cách hai trăm bước thoáng chốc liền tới, Hoàng Trung vung đại đao bổ xuống một đao về phía mặt Thái Sử Từ, Thái Sử Từ giơ kiếm gạt đại đao thuận thế đâm về phía cổ Hoàng Trung, Hoàng Trung thu đại đao về đỡ đánh văng trường kiếm của Thái Sử Từ ra sau đó chém xuống ngựa của Thái Sử Từ, bức lui Thái Sử Từ về phía sau. Thái Sử Từ sao có thể để Hoàng Trung gây thương tôn ngựa cưỡi của mình. Tay trái nhanh chóng kéo dây cương, khi đại đao bổ xuống, đầu ngựa vừa vặn tránh khỏi đầu đao, tay phải vung trường kiếm đâm về phía cổ Hoàng Trung.
Hai người đại chiến, binh khí thỉnh thoảng chạm vào nhau vang lên tiếng keng keng. Hai ngàn binh mã Kinh Châu do Hoàng Trung thống lĩnh đều đánh trống reo hò trợ uy giúp Hoàng Trung, còn trong đại doanh Thái Sử Từ Hàn Đương tự mình gõ trống gia tăng thanh thế giúp Thái Sử Từ, một vạn đại quân Giang Đông ở sau hò hét nhất thời áp vế uy thế binh mã Kinh Châu.
Chỉ là phía xa xa đột nhiên vang lên tiếng trống trận, tiếng trống trận dồn dập như mưa rào ầm ầm truyền đến, thoáng chốc dập tắt uy thế đại quân Giang Đông. Ngay sau đó Từ Thứ một thân áo bào trắng xuất hiện trước đại doanh, phía sau có đám người Lưu Bàn, Mã Lương, Tô Phi sóng vai mà đi. Ngay sau đó một vạn đại quân hò reo, khí thế như thác đổ thậm chí khiến quân sĩ Giang Đông trong đại doanh bị đè nén không thở nổi.
Không biết Thái Sử Từ đã ngừng chiến với Hoàng Trung lui về đại doanh từ khi nào, lúc này lẳng lặng nhìn đại quân khí thế tận trời đang tiến về phía doanh trại. Cọc gỗ nhọn khi trước được mở ra, lúc này lại được đóng lại ngăn trước doanh trại chống đại quân Kinh Châu công kích, tiễn thủ tay giương cung tùy thời chuẩn bị bắn đại quân xông lên.
Từ Thứ nhìn Thái Sử Từ nói:
- Mấy ngày không gặp, hi vọng Thái Sử Tướng Quân vẫn khỏe?
Thái Sử Từ chắp tay cười nói:
- Làm phiền Từ Quân Sư mong nhớ, không biết Từ Quân Sư vì sao vô duyên vô cớ dẫn đại quân tiếp cận bờ cõi Giang Đông ta.
Từ Thứ khẽ vuốt ống tay áo, chậm rãi nói:
- Mục đích của ta chắc hẳn Thái Sử Tướng Quân đã biết, khi trước đại quân Giang Đông ngươi vô cớ xâm phạm Kinh Châu Ta, ta tự nhiên phải thu hồi chút lợi tức.
Thái Sử Từ cười nhạt đối với lời Từ Thứ nói, nếu phải thu hồi lợi tức vậy đã sớm thu hồi đâu cần đợi tới ngày hôm nay. Chỉ có điều Thái Sử Từ cũng không nói ra, mà ngạo nghễ nói:
- Xin Từ Quân Sư hãy quay về, có Thái Sử Từ ta ở đây e là đại quân Kinh Châu không thể tiến vào Giang Đông.
Tuy đại quân Thái Sử Từ lui về phía sau nhưng vẫn hạ trại giữa đường, Từ Thứ muốn tiến vào Giang Đông trước hết phải vượt qua cửa ải Thái Sử Từ.
Từ Thứ cười nói:
- Thái Sử Tướng Quân lời lẽ chuẩn xác, nếu ta hôm nay vượt qua cửa ải Thái Sử Tướng Quân, Thái Sử Tướng Quân sẽ làm thế não?
Nói xong không đợi Thái Sử Từ đáp, lại nói tiếp:
- Không bằng tướng quân nhường bước lui binh, thế nào?
Thái Sử Từ nghe Từ Thứ nói hôm nay có thể vượt qua cửa ải của y, trong lòng giận dữ muốn mở miệng đáp trả. Ngay lập tức trong đầu biết đây là phương pháp kích tướng của Từ Thứ, hít sâu một hơi lắc đầu nói:
- Vậy phải xem bản lãnh của Từ Quân Sư, ta thực muốn xem Từ Quân Sư làm thế nào có thể trong vòng một ngày phá doanh trại của ta.
Từ Thứ cười nói:
- Tướng quân hãy chờ đợi.
Nói xong nói với mọi người phía sau:
- Lui về phía sau mười dặm dựng cơ sở tạm thời.
Đại quân chậm rãi rút lui, Hàn Đương đi tới bên cạnh Thái Sử Từ, sắc mặt tức giận nói:
- Từ Thứ này thật kiêu ngạo, muốn phá đại doanh trong vòng một ngày, thực sự từ xưa tới nay mới chỉ có Triệu Quát.
Bị Từ Thứ hạ thấp đại quân Giang Đông, Hàn Đương trong lúc tức giận không khỏi so sánh Từ Thứ với Triệu Quát.
Sắc mặt Thái Sử Từ u ám, lắc đầu nói:
- Ta mặc dù không biết Từ Thứ này làm thế nào phá đại doanh trong vòng một ngày, nhưng người này có chỗ hơn người không thể không đề phòng.
Thái Sử Từ mấy ngày trước vì Từ Thứ đã lệnh binh sĩ thủ vững đại doanh, hồi tưởng lại có lẽ đây là lần đầu tiên y rơi vào thế bị động như thế.
Một gã Đô Úy không ưa nhìn Từ Thứ - một gã văn nhân lại chỉ huy một vạn đại quân, cả giận nói:
- E là mấy ngày hôm trước thắng vài trận nhỏ nên tự cao tự đại.
Thái Sử Từ không nói gì, y cũng không nghĩ Từ Thứ là người tự cao tự đại như gã Đô Uý nói. Quay đầu nói với mấy người:
- Hôm sai người canh giữ gấp đôi, chặt chẽ quan sát hướng đi của đại quân Kinh Châu. Cho dù đêm tối sĩ tốt cũng không được cởi y giáp, binh khí không rời tay tuy thời đề phòng Từ Thứ đánh lén.