Chương 106
Thám báo lĩnh mệnh rời đi, Hàn Đương lại lo lắng có nên đánh thức Thái Sử Từ hay không? Nếu chỉ dựa vào chút tin tức này đánh thức Thái Sử Từ có vẻ rất đường đột. Có lẽ trước hết xem xét kỹ sẽ tính, Hàn Đương dẫn theo thân binh đi về phía cửa trại.
Còn chưa tới cửa trại đã thấy một gã thám báo chạy tới nói:
- Khởi bẩm tướng quân, đại quân Kinh Châu muốn rời doanh, nhân số còn chưa xác định nhưng ít nhất phải tới hai nghìn người.
Hàn Đương nghe xong không chút do dự, quay đầu nói với một gã thân binh:
- Ngươi đi thông báo với Thái Sử Tướng Quân, nói đại quân Kinh Châu đã hành động có thể sẽ tập kích bất ngờ.
- Rõ.
Thân binh chạy về phía đại trướng Thái Sử Từ.
Hàn Đương lo lắng, vì thế lại dặn dò một gã thân binh khác:
- Ngươi lập tức thông báo tình hình đại quân Kinh Châu hành động với các vị Tư Mã, Đô Uý để bọn họ phòng bị tốt.
- Rõ
Sau khi phân phó xong, Hàn Đương mới thở phào nhẹ nhõm đi về phía cửa trại, vừa tới cửa trại liền thấy trong bóng đêm phía xa xa hiện lên vô số đèn đuốc chiếu sáng cả vùng trời, mơ hồ còn có tiếng bước chân vang lên, ngay lập tức có thám báo quay về hồi báo tin tức đại quân Kinh Châu.
Phía sau đại doanh vang lên tiếng vó ngựa hỗn loạn, Thái Sử Từ đẫn theo vài thân binh đi vào cửa trại nhìn Hàn Đương hỏi:
- Thế nào? Từ Thứ lần này dẫn theo bao nhiêu binh mã?
Hàn Đương nhìn thấy Thái Sử Từ, nhẹ nhàng thở phào nói:
- Đại quân Kinh Châu cơ hồ xuất động, hơn nữa còn mang theo lượng lớn củi đốt và cây ngô đồng.
Thái Sử Từ biến sắc nói:
- Thái Sử Từ kia thực sự muốn dùng hỏa công?
Hàn Đương cười khổ nói:
- Không biết, củi và cây ngô đồng y mang theo không chỉ có thể thiêu hủy một tòa đại doanh mà ngay cả thiêu hủy mấy chục tòa đại doanh e là cũng dư thừa, Từ Thứ này nếu không phải phô trương thanh thế vậy thật nguy hiểm.
Thái Sử Từ không nói gì nhìn tới ánh lửa từ xa xa tiến tới gần, sắc mặt biến đổi. Nếu Thái Sử Từ bạo gan phóng hỏa y nên làm thế nào, chẳng lẽ bỏ doanh chạy trốn?
Nghĩ vậy Thái Sử Từ quay đầu hạ lệnh với thân binh, nói:
- Ngươi lập tức đi truyền lệnh, ngoại trừ sĩ tốt đang canh gác, binh mã còn lại tập kết ở thao trường.
Một vạn đại quân không thể đều thức trắng canh phòng, Thái Sử Từ cũng chia bọn họ làm hai đội mỗi đội năm nghìn người canh phòng đại doanh. Vốn chỉ cần một nghìn người đảm nhiệm nhiệm vụ canh giác là đã dư dã, nhưng Thái Sử Từ phải dùng tới năm nghìn binh mã phòng bị Từ Thứ.
Thái Sử Từ nói xong nhìn ra ngoài doanh, liền thấy trên quan đạo trước doanh có vô số đèn đuốc chiếu sáng báo hiệu đại quân Từ Thứ đã đến.
Gần vạn đại quân ở ngoài đại doanh và Thái Sử Từ tương đối đối lập, Từ Thứ một thân áo vải vô cùng dị thường trong đại quân. Căn bản không cần cố ý tìm kiếm, Thái Sử Từ có thể nhìn ra Từ Thứ yên tĩnh tọa tĩnh bên trong thiên quân vạn mã.
Thái Sử Từ hít một hơi thật sâu áp chế tâm tình trong lòng, nhìn Từ Thứ nói:
- Nghe nói Từ Quân Sư chuẩn bị rất nhiều củi đốt và cây ngô đồng, có phải Từ Quân Sư muốn dùng hỏa công công phá doanh trại ta?
Từ Thứ thản nhiên ngồi, lập tức khẽ mỉm cười nói:
- Thái Sử Tướng Quân đoán không sai, Thứ thực sự muốn dùng hỏa công thủ thắng.
Nghe Từ Thứ nói, Thái Sử Từ vô cùng hốt hoảng, chỉ là trong mắt lập tức hiện lên tia lo lắng chỉ vào núi lớn yên tĩnh cách đó không xa:
- Chẳng lẽ Từ quân sư sẽ không sợ gây tai họa?
Từ Thứ tự nhiên biết tai họa Thái Sử Từ nói, cười nói:
- Thôn xóm xung quanh huyện Du khoảng trăm dặm đã rời đi, lửa này đối với Kinh Châu không gây lên thương vong, Thái Sử Tướng Quân xin yên tâm.
Trong lòng Thái Sử Từ vô cùng giận dữ, người Kinh Châu ngươi rời đi chỉ còn lại người Giang Đông ta, sự giận dữ này thực sự khó nói thành lời. Đám người Lưu Bàn phía sau Từ Thứ cũng cảm thấy khó hiểu, người Kinh Châu ta rời khỏi đây khi nào?
Thái Sử Từ vào lúc này không biết nên nói gì, Hàn Đương ở bên lại thấy chướng mắt nói:
- Gã thư sinh nhà người thật ngông cuồng. Ta muốn xem xem ngươi phóng hỏa thế nào? Lão già Lưu Biểu kia khoe khoang yêu quý dân chúng, nếu biết ngươi làm thế nào sẽ ra sao? Không phải bị ngươi làm mất mặt ư? Ha ha ha. . .
Nói xong Hàn Đương cười ha hả, ánh mắt nhìn về phía Từ Thứ lộ rõ vẻ châm biếm.
Không nhắc đến Lưu Biểu thì thôi, nhưng đã nhắc đến Lưu Biểu, Lưu Bàn không thể ngồi yên. Lưu Bàn đã sớm thấy Hàn Đương chướng mắt, hiện tại nghe y thóa mạ Lưu Biểu liền chỉ về phía Hàn Đương mắng:
- Lão thất phu nhà ngươi miệng lưỡi lợi hại, nhưng thúc phụ ta có thể để ngươi nhục mạ sao?
Hàn Đương lúc này vô cùng tức giận, trong mắt y Lưu Bàn chỉ là một đứa nhỏ, bị một đứa nhỏ chửi mắng y tức giận muốn lao ra khỏi cửa trại giáo huấn Lưu Bàn, nhưng lại bị Thái Sử Từ lôi lại:
- Hàn Tướng Quân chớ tức giận.
Hàn Đương cũng biết lúc này lao ra cửa trại rất không ổn, liền nghe Thái Sử Từ an bài. Thái Sử Từ giữ chặt lấy Hàn Đương, quay đầu nhìn về phía Từ Thứ nói:
- Nếu Từ Thứ ngươi dám mạo hiểm vậy ta đành phải lui binh, nhưng lúc này Lưu Kỳ kia đang ở Giang Đông, Lưu Kỳ vốn lành ít dữ nhiều e là khó có thể trốn thoát.
Từ Thứ nghe Thái Sử Từ chuyển trọng tâm câu chuyện đến Lưu Kỳ, nói:
- Làm phiền Sử Tướng Quân thương nhớ, dựa vào tài năng của chủ công muốn rời Giang Đông không phải không có khả năng.
Thái Sử Từ lắc đầu nói:
- Cho dù Lưu Kỳ là người có tài, nhưng Đại Đô Đốc đích thân lùng bắt chẳng lẽ có thể chạy trốn sao?
Nghe được câu này, Từ Thứ liền lâm vào trầm tư, Đại Đô Đốc Chu Du kia ngay cả y cũng không dám nắm chắc phần thắng huống hồ là Lưu Kỳ. Chỉ có điều y vô cùng tin tưởng Lưu Kỳ, Lưu Kỳ suy nghĩ xâu xa, ý tướng luôn luôn nằm ngoài dự liệu của mọi người. Biết Giang Đông sẽ không buông tha, hắn nhất định có thể nghĩ ra phương thức không tưởng rời khỏi Giang Đông.
Từ Thứ thoáng nhìn sắc trời đen như mực, nói:
- Làm việc lớn không câu lệ tiểu tiết, thời gian cũng không còn sớm, mau bắt đầu đi.
Đám người Lưu Bàn vì Hàn Đương nhắc tới tình cảnh của Lưu Kỳ cũng không còn tâm tình nhiều lời vô ích đối với đám người Thái Sử Từ, cả đám đi xuống bố trí.
Một vạn đại quân ngoài đại doanh bắt đầu công việc bận rộn, Hàn Đương nói với Thái Sử Từ:
- Hiện tại binh mã Kinh Châu chắc chắn đang vội vàng vận chuyển đồ vật, không bằng ta nhân cơ hội này dẫn theo một bộ binh mã xông tới đánh lén.
Thái Sử Từ liếc nhìn đại quân ngoài doanh, nói:
- Không cần. Ngươi xem, đại quân Kinh Châu thoạt nhìn hỗn loạn nhưng rất ngay ngắn, Hoàng Trung thống lĩnh binh mã vẫn đứng bất động ở kia có lẽ phòng bị chúng ta đánh lén, nếu tùy tiện tập kích tuyệt đối sập bẫy của Từ Thứ dẫn đến tổn thất nặng nề.
Thái Sử Từ nói rất đúng, Từ Thứ đã sớm lo lắng tới chuyện này, nếu Thái Sử Từ muốn xông tới đánh lén, Từ Thứ sẽ mở cửa trại để đại quân Kinh Châu nhao nhao công phá đại doanh. Hỏa công tuy thực dụng nhưng có tính phưu lưu nhất định, thấy trong đại doanh Thái Sử Từ không có dấu hiệu muốn đánh lén, trong lòng Từ Thứ có chút thất vọng chỉ là y vốn cũng không quá hi vọng đối với khả năng này, bởi vì y sớm biết Thái Sử Từ là người dụng binh rất cẩn thận.