Chương 107
Từng bó từng bó củi chắn trước cửa trại, nếu Thái Sử Từ không ngăn cản e là ngay cả cửa trại cũng bị lấp kín, Hàn Đương nhìn Thái Sử Từ lo lắng nói:
- Nghĩa, chẳng lẽ ngươi thực sự để bọn họ ngang nhiên làm việc trước cửa đại doanh ta sao?
Thái Sử Từ lắc đầu nói:
- Đương nhiên không thể để bọn họ càn rỡ như thế.
Nói xong vung tay ra lệnh đối với tiễn thủ trước cửa trại bắn sĩ tốt Kinh Châu gần trong gang tấc.
- Bắn!
Theo Thái Sử Từ ra lệnh, mưa tiễn liền bắn ra ngoài doanh, sĩ tốt đang khuân vác củi nhanh chóng dùng bó củi làm chiếc lá chắn gỗ đơn giản che đầu lui về phía sau. Một trận mưa tiễn bắn ra nhưng chỉ khiến sĩ tốt Kinh Châu thương vong cực nhỏ.
Sĩ tốt Kinh Châu cũng không vì trận vũ tiễn kia mà ngừng khuân vác, bọn họ vẫn vác củi chất vào hai bên đường sau đó phủ cây ngô đồng lên, mùi cây ngô đồng rất gay mũi khiến cho đám người Thái Sử Từ trong đại doanh cũng ngửi thấy.
Thái Sử Từ nhìn củi đốt chất thành đống lớn ngoài doanh và cây ngô đồng dưới ánh lửa lập lòe, trong lòng có chút bất đắc dĩ, tuy không cam tâm nhưng Từ Thứ nếu thực sự muốn phóng hỏa vậy y cũng chỉ có thể thống lĩnh binh mã lui lại phía sau.
Củi đốt đã chất động, cây ngô đồng được đặt phía trên, Lưu Bàn giơ cây nhìn Từ Thứ. Chỉ cần Từ Thứ ra lệnh một tiếng, y liền châm đuốc thiêu hủy đại doanh Giang Đông.
Thái Sử Từ nhìn Từ Thứ quát:
- Từ Thứ, người quá cố chấp.
Từ Thứ không để ý tới Thái Sử Từ, mà lại nhìn nhìn sắc trời, trầm mặc một hồi mới nói với Lưu Bàn:
- Đốt lửa đi.
Lưu Bàn không chút do dự cầm đuốc đặt lên đống củi và cây ngô đồng, cây ngô đồng dính lửa lập tức biến thành biển lửa hừng hực chiếu đỏ mặt người. Thế hỏa càng lúc càng lan rộng, dẫn theo khói đen dày đặc nhanh chóng làn tràn tới trước đại doanh quân Giang Đông.
Thái Sử Từ nhìn đại hỏa sắp cháy tới trước đại doanh, sắc mặt âm trầm, lúc này nếu bọn họ không lui binh rất có thể toàn bộ đại quân bị vùi minh trong biển lửa. Tuy không biết một vạn đại quân của Từ Thứ sẽ làm thế nào để tránh lửa, nhưng nếu Từ Thứ dám châm lửa chắc chắn phải có biện pháp phòng tránh.
Thái Sử Từ nói với binh sĩ phía sau:
- Mau rời đại doanh.
Binh mã trong đại doanh đã sớm tập kết xong, Thái Sử Từ ra lệnh một tiếng binh sĩ nhanh chóng di rời đại doanh lại phía sau tránh xa lửa lớn.
Khi Thái Sử Từ lui quân, đại quân của Từ Thứ cũng lùi lại rời xa phạm vi bao phủ của biển lửa, bọn họ lui lại hơn mười dặm. Đến trưa đại doanh vừa mới xây dưng xong bị bọn họ vứt bỏ, toàn bộ vật dụng trong đại doanh cũng bị vứt bỏ. Mà ngay cả hậu quân đều lui lại phía sau, may mắn Triệu Luy được Từ Thứ phân phó lui lại từ trước mới không hỗn loạn.
Không biết gió lớn đầu xuân nổi lên từ khi nào, lửa gặp gió nhanh chóng lan tràn ra xung quanh, lửa đi tới đâu lập tức để lại mảnh tro tàn ở đó.
Thái Sử Từ quay đầu nhìn biển lửa phía sau mượn sức gió lan tràn khắp nơi, sắc mặt lập tức trở nên xám xịt. Từ khi cầm binh đến nay đây là lần đầu tiên phải vất vả lui binh, mà ngay cả lương thảo lẫn đồ quân nhu cũng không kịp vác đi đã vội vàng rút lui. May mắn lương thảo, quân nhu trong đại doanh nguyên bản không nhiều, lương thảo và quân nhu của đại quân đều từ quận Dự Chương vận chuyển tới, bằng không đại quân quay về quận Dự Chương nhất thời cũng không thể kiếm ra nhiều lương thảo như vậy.
Hàn Đương lòng đầy sợ hãi nhìn lửa lớn phía sau, bởi vừa nãy y còn thách Từ Thứ phóng hỏa. Y thật không ngờ Từ Thứ thực sự dám hạ lệnh phóng hỏa, hiện tại xem ra trận đại hỏa này sẽ theo gió lan xa vượt quá trăm dặm.
Đại hỏa pha lẫn khói đen khiến đám sĩ tốt khó chịu đựng nổi, Hàn Đương nhìn về phía Thái Sử Từ:
- Nghĩa, trận đại hỏa này e là trong khoảng thời gian ngắn không thể dừng lại, nhìn gió thổi có lẽ rất nhanh trận đại hỏa này sẽ đuổi tới đây.
Thái Sử Từ gật đầu nói:
- Đi thôi.
Một vạn đại quân chạy về phía quận Dự Chương, ở quận Dự Chương bọn họ còn có doanh trại bọn họ xây dựng khi tiến đánh huyện Du, không ngờ hiện tại lại dùng tới.
Đại quân của Từ Thứ cũng lui về phía sau, chỉ là Từ Thứ chỉ thống lĩnh đại quân lui về phía sau hai mươi dặm. Nơi này có một hồ nước nhỏ, đại quân vây quanh hồ nước nghỉ ngơi, quân sĩ múc lên từng thùng nước đổ khắp nơi, còn có sĩ tốt tưới ướt đẫm lùm cây xung quanh. Một vạn đại quân cùng lúc động thủ chỉ gần một khắc đồng hồ đã tưới ướt toàn bộ cỏ dại, cây cối xung quanh hồ nước trong phạm nghìn trượng. Nguyên bản mặt đất khô ráo lúc này cũng ướt sũng thậm chí có chút lầy lội.
Đại hỏa lan tràn rất nhanh, không lâu đã lan tới nơi đại quân Từ Thứ nghỉ ngơi. Tuy đã chuẩn bị kỹ càng nhưng nhìn đại hỏa hừng hực thiêu đốt, trong lòng các sĩ tốt vẫn có chút bất an, khoảng cách gần nghìn trượng đối với trận đại hỏa lan tràn hơn trăm trượng trước mắt căn bản không tính là gì, các sĩ tốt rất có thể sẽ bị nướng chín.
Từ Thứ nhìn đại hỏa lan tràn sắp tới, thậm chí có thể ngửi thấy mùi khét lẹt trong không khí. Từ Thứ nói với Lưu Bàn:
- Lệnh mọi người dùng vải ướt bịt miệng bịt mũi.
Lưu Bàn lúc này dẫn theo vài thân binh truyền mệnh lệnh của Từ Thứ, hơn nữa cũng chuẩn bị vải ướt cho mình và Từ Thứ.
Từ Thứ quay đầu nhìn về phía Triệu Luy nói:
- Sai người vận chuyển sĩ tốt vận chuyển lương thảo bao quanh đại quân, vả lại dùng bạt che đậy xung quanh lương thảo.
Triệu Luy không dám chậm trễ lúc này sai sĩ tốt vận chuyển lương thảo để bao quanh đại quân.
Sau khi phân phó xong xuôi, Từ Thứ cũng dùng vải ướt bịt miệng nhìn đại hỏa bốc cháy mãnh liệt đang hừng hực lao tới.
Đại hỏa chưa ào đến nhưng khói đặc đã khiến người ta khó có thể hô hấp, sĩ tốt dùng vải thật dày bịt miệng hít thở bằng mũi, khi đi được nghìn trượng đại hỏa ở đây đã tạm nắng xuống, lương thảo vây quanh đại quân đã có hiệu quả ngăn cách sức nóng từ đại hỏa, cả đám sĩ tốt bên cạnh đống lương thảo mở to mắt cảnh giác nhìn lương thảo trước mắt, mỗi khi có đốm lửa bùng lên còn chưa kịp bốc cháy bọn họ lập tức lao tới tưới nước.
Doanh địa đơn giản tuy tạm thời có thể giúp đại quân sinh tồn trong đại hỏa, nhưng Từ Thứ biết sẽ không giữ được lâu. Thời điểm sĩ tốt mệt mỏi, chỉ cần có đốm lửa bốc lên thì đợi đến lúc dập tắt lửa có lẽ toàn quân đã bị diệt.
Từ Thứ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đại hỏa đốt không trung đỏ bừng, chau mày nhìn đám sĩ tốt phía sau phải thay đổi vải bịt miệng nhiều lần, nước trong hồ nhỏ càng lúc càng cạn đã không đủ để đại quân sử dụng, hiện tại trong quân thỉnh thoảng truyền đến tiếng ho khan kịch liệt.
Từ Thứ tháo vải ướt đưa ra phía sau, phía sau truyền đến tiếng Chu Thương cười khổ:
- Quân Sư đã hết nước.
Từ Thứ không nói gì lấy vải ướt trong tay bịt miệng lại lần nữa, hai mắt chăm chú nhìn không trung.
Tách. . . Giọt nước mưa đanh đách rơi vào mặt Từ Thứ, khiến cho hai hàng lông mày của Từ Thứ nguyên bản nhíu chặt rốt cuộc xòe ra, không kiềm chế nổi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ngay sau đó thỉnh thoảng rơi xuống hạt mưa lớn cỡ bằng hạt đầu khiến cho đại quân vốn sĩ khí suy giảm lúc hò reo rung trời.