Chương 114
Bạch Mã chạy chồm Camột vòng mới dừng lại, Lưu Kỳ trên lưng ngựa cũng mệt mởi thở hồng hộc, vỗ nhẹ lưng ngựa nói:
- Sau nay ngươi sẽ gọi là Tuyệt Ảnh được chứ?
Bạch Mã hừ một tiếng vui vẻ giống như phi thường hài lòng, nhìn Bạch Mã đồng ý Lưu Kỳ cũng cười ha hả, đứng lên:
- Ha ha ha. . . Đã vậy gọi ngươi là Tuyệt Ảnh.
Lúc này đám người Cam Ninh lo lắng chạy tới, thấy Lưu Kỳ không việc gì mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó cười nói:
- Chúc mừng công tử thu phục ngựa tốt.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tuyệt Ảnh tràn đầy hâm mộ, Tuyệt Ảnh không có phản ứng gì đối với ánh mắt bọn họ, ngược lại thản nhiên cúi đầu ăn cỏ.
Lưu Kỳ cười nói:
- Mọi người mau chuẩn bị chút, thời gian không còn nhiều. Đô Uý thành Bà Dương e là đã nhận được tin tức, lúc này hẳn là đang trên đường đi.
Lưu Kỳ thực sự không sợ gã Đô Uý kia, chỉ là hiện tại không nên dây dưa lâu ở Giang Đông.
Đám người Cam Ninh sau khi nghe xong, vội vàng chạy xuống chuẩn bị, Lưu Kỳ tự mình chuẩn bị yên ngựa cho Tuyệt Ảnh, cùng tám trăm người nai nịt gọn gàng chờ xuất phát.
Cho tới khi Đô Uy dẫn binh mã quay lại trại ngựa, toàn bộ trịa ngựa đã không còn bóng người, thậm chí có thể nói toàn bộ trại ngựa đã không còn gì. Trước khi rời đi, Lưu Kỳ chạy trong trại ngựa lại phóng hỏa lần nữa, thiêu hủy sạch trại ngựa.
Đô Uý sợ tới mức toàn thân lạnh ngắt nhưng lúc này vẫn phái người đi bẩm báo Tôn Sách, y lại dẫn binh mã ý đồ truy đuổi đoàn người Lưu Kỳ, thế nhưng đoàn người Lưu Kỳ lúc này đã đi xa hơn trăm dặm.
Ngày hôm sau, tin tức năm nghìn đại quân Tôn Hà thất bại, Tôn Hà bị chém chết lan truyền khắp Giang Đông. Ngay sau đó tin tức đại quân Kinh Châu đánh vào Giang Đông chiếm cứ huyện Ngả và huyện Tu Thủy lại truyền tới khiến cho mọi người nguyên bản không tin nhất thời không biết làm thế nào.
Từ xưa tới nay đều là Giang Đông tấn công Kinh Châu, bỗng nhiên biến thành Kinh Châu tấn công Giang Đông, Giang Đông tấn công Kinh Châu còn chưa hạ được một toàn thành trì của Kinh Châu, chưa từng chém chết một viên đại tướng Kinh Châu. Vậy mà kỵ binh Kinh Châu chưa tới nghìn người có thể đánh tan năm nghìn đại quân Giang Đông, chém chết đại tướng Giang Đông, những người biết được tin tức này nhất thời khó có thể tiếp thu.
Biến đổi này khiến Giang Đông không còn là nơi an toàn nhất nữa, ngay cả quận Dự Châu được Thái Sử Từ Tướng Quân trấn thủ cũng bị đại quân Kinh Châu đánh vào như vậy còn ai có thể bảo vệ thành trì, ngăn cản đại quân Kinh Châu.
Trong huyện phủ huyện Nghi Phong, Khuất Thành và Từ Thịnh đang ngồi đối diện nhau, nhìn tình hình trước mắt trong lòng tràn đầy khiếp sợ. Bọn họ đã xác định người dừng lại tại đây vài ngày hôm trước chính là Lưu Kỳ và đoàn kỵ binh gần nghìn người kia là Phi Hổ Vệ, nếu khi trước bọn họ còn tồn tại tâm lý may mắn như vậy hiện tại bọn họ đã muốn dốc lòng dốc sức vì Lưu Kỳ, không cần biết thế nào đi nữa bọn họ kết nạp đoàn người Lưu Kỳ đồng thời giúp đoàn người Lưu Kỳ che dấu hành tung, Tôn Sách kia sẽ không bỏ qua cho bọn họ, như vậy bọn họ chỉ có thể dốc sức vì Lưu Kỳ.
Gần nghìn đại quân đánh tan năm nghìn đại quân chém chết đại tướng Tôn Hà, gần vạn đại quân trong một đêm đánh vào Kinh Châu, thực lực như vậy cũng đáng để bọn họ nguyên trung thành, nếu không phải trước khi đi Lưu Kỳ từng dặn dò: Không có sự phân phó của Lưu Kỳ không được manh động. Bọn họ đã trực tiếp đầu hàng Từ Thứ rồi.
Từ Thịnh, Khuất Thành nhìn nhau cười, đi theo chủ công như vậy sau này e là sẽ có vô số trận chiến, chỉ có điều bọn họ cũng không lo lắng, loạn thế như vậy mới không tịch mịch.
Hai mẩu tin tức trươc so với mẩu tin tức thứ ba lại có vẻ không khiến người ta chú ý, Lưu Kỳ sau khi đánh bại năm nghìn quân quân Tôn Hà chém chết Tôn Hà thuận thế đánh chiếm trại ngựa Bà Dương ở Giang Đông, năm nghìn con ngựa trong trại ngựa không sót lại một con.
Quân Ngô.
Tôn Sách nhìn hai tín thư cấp báo trên bên sắc mặt âm trầm cực điểm, mấy hôm trước vừa mới nhận được tin năm nghìn đại quân Tôn Hà bị đánh bại, Tôn Hà bị giết chết, lúc này mới chỉ cách hai ngày lại truyền đến hai tin dữ.
Từ khi nào Giang Đông trở nên suy yếu như thế, chỉ một gã Lưu Kỳ nhỏ nhoi lại có thể khiến Giang Đông tổn thất nặng nề. Năm nghìn đại quân không chống cự nổi không đến nghìn kỵ binh cũng có thể chấp nhận được, nhưng ba vạn đại quan Thái Sử Từ sao có lại không thể ngăn cản một vạn đại quân Kinh Châu, hơn nữa còn để binh mã Kinh Châu đánh vào Giang Đông, chuyện này đã nhiều năm qua chưa từng xuất hiện, chính là từ khi Tôn Kiên bị giết binh mã Kinh Châu cũng không đánh vào Giang Đông, hơn nữa hiện tại Giang Đông binh hùng tướng mạnh. Y hùng tâm bừng bừng chuẩn bị thống nhất thiên hạ lại là lúc bị đánh vào lãnh thổ, điều này khiến y không tức giận sao được.
Trại ngựa bị cướp, năm nghìn chiến mã bị cướp sạch không còn càng làm cho y tức giận, Giang Đông tổng cộng có bao nhiêu chiến mã? Nhiều nhất không vượt quá hai vạn con. Hiện tại tổn thất một phần tư, Giang Đông lấy cái gì để tranh đấu với chư hầu khác.
Cạch! Tôn Sách ném hai mảnh thẻ tre ra ngoài, sắc mặt đỏ bừng, nói:
- Được! Được! Giang Đông ta từ khi nào chịu nỗi nhục lớn như thế.
Đám quan viên phía dưới câm như hến, mà ngay cả Chu Du và Trương Chiêu cũng cúi đầu không nói gì.
Tôn Sách nhìn quan viên phía dưới nói:
- Một gã Từ Thứ nho nhỏ chỉ dẫn theo một vạn binh mã trong vòng một ngày đánh vào Giang Đông, Thái Sử Từ trấn thủ Dự Chương thế nào? Ngàn kỵ binh ở Giang Đông tung hoành ngang dọc, tùy ý chém giết. Các ngươi cũng không biết làm gì?
Tôn Sách hít sâu một hơi, nói:
- Công Cẩn, ngươi nghĩ nên làm thế nào?
Chu Du đứng dậy nói:
- Từ Thứ kia tài cán không kém thuộc hạ, Thái Sử Tướng Quân nhất thời sơ suất bị y thưa cơ đánh vào Giang Đông là chuyện bình thường, thuộc hạ nguyện y đi tới Dự Chương thu hồi huyện Tu Thủy và huyện Ngả để tránh đại quân Kinh Châu đứng vững gót chân ở Giang Đông. Còn nghìn kỵ binh của Lưu Kỳ cơ động lại tốc độ kinh người, Trình Tướng Quân nhất thời không đuổi kịp cũng không thể trách, chỉ cần phong tỏa các tuyến đường nghiêm lệnh các nơi xuất binh là có thể bao vây diệt trừ nghìn kỵ binh của Lưu Kỳ.
Tôn Sách hừ một tiếng nói:
- Nói như vậy Thái Sử Từ và Trình Đức Mưu không phạm sai lầm?
Tôn Sách hiển nhiên có chút bất mãn đối với việc Chu Du bào chữa cho hai người này.
Chu Du nói:
- Hiện tại là thời điểm đặc biệt không thích hợp xử phạt đại tướng, không bằng trước hết đánh lui đại quân Kinh Châu sau đó căn cứ theo ưu khuyết điểm rồi thưởng phạt.
Tôn Sách quay đầu nhìn về phía Trương Chiêu nói:
- Bố, ngươi nghĩ thế nào?
Trương Chiêu đứng dậy nói:
- Công Cẩn nói không sai, lâm trận xử phạt đại tướng ảnh hưởng tới sĩ khí xin chủ công hãy suy xét lại.
Tôn Sách trầm mặc một hồi nói:
- Đã như vậy, Công Cẩn lập tức khởi hành đi Dự Chương đánh đuổi đại quân Kinh Châu ra khỏi Giang Đông.
Chu Du lập tức nói: