Chương 115
- Rõ.
Nói xong đứng dậy rời đi.
Tôn Sách lại nhìn về phía Trương Chiêu nói:
- Lập tức mệnh lệnh các nơi đóng quân bao vây diệt trừ Lưu Kỳ, nếu sợ địch không tiến về phía trước trảm không tha.
- Rõ.
Trương Chiêu lập tức đi xuống truyền mệnh lệnh.
Tôn Sách nhìn về phía những khác nói:
- Tôn Tĩnh, Tôn Tê, các ngươi thống lĩnh một vạn đại quân hiệp trợ Trình Tướng Quân bao vây diệt trừ Lưu Kỳ.
Tôn Tĩnh là đường thúc của Tôn Sách, Tôn Tê là đường huynh của tôn Sách, hai người này và Tôn Hà là ba đại tướng lãnh Tam Thị, Tôn Sách cử những người này là muốn bộ tộc Tôn Thị báo thù cho Tôn Hà.
- Rõ.
Hai võ tướng phía dưới đi ra, sau đó khom người tuân mệnh rồi rời đi.
Sắc mặt Tôn Sách âm trầm quay lại hậu viện, chợt nghe thấy thị nữ báo lại:
- Khởi bẩm Tướng Quân, lão phu nhân tới thăm Tướng Quân, hiện tại phu nhân đang chờ ngài ở phòng khách.
Tôn Sách vung tay ra hiệu cho thị nữ quay lại phòng khách, thấy trong phòng khách có một bà lão hơn năm mươi tuổi, tuy rằng ăn mặc sang trọng nhưng trên người không đeo bất cứ trang sức nào, thế nhưng ngồi ở chỗ kia không giận mà uy, bên trái bà lão là một thiếu niên hơn mười tuổi phấn điêu ngọc nộn cực kỳ đáng yêu. Con bên phải bà là một cô bé hơn mười tuổi mắt ngọc mày ngài, hào khí bức người.
Lúc này thiếu nam và thiếu nữ đang vây quanh bà lão không ngừng hỏi lung tung, bà lão sắc mặt hiền từ tỉ mỉ trả lời tất thảy các câu hỏi.
Đúng lúc này Tôn Sách đi đến, thiếu nam và thiếu nữ lập tức yên tĩnh, chạy tới trước mặt Tôn Sách, kéo tay Tôn Sách nói:
- Đại ca thật lâu không chơi cùng chúng ta, hôm nay chơi đùa cùng chúng ta được chứ?
Tôn Sách cười cười, nói:
- Đại ca còn có việc, các người đi chơi đi.
Nói xong sai thị nữ dẫn bọn họ đi xuống.
Tôn Sách đi tới trước người bà lão, khom người hành lễ nói:
- Mẫu thân.
Bà lão gật gật đầu đánh giá Tôn Sách, nói:
- Lại gặp phải vấn đề gì khó khăn sao?
Tôn Sách bất đắc dĩ gật gật đầu kẻ lại chuyện tình gần đây với bà lão, bà lão thở dài nói:
- Tính cách của ngươi giống phụ thân người, quá mức nóng vội, quá mức cứng ngắc. Đại sự quốc gia không phải trò đùa, phải luôn lắng nghe ý kiến của quần thần. Về phần báo thù cho phụ thân ngươi không cần phải vội vàng, ngươi có thể làm được như ngày hôm nay nếu phụ thân ngươi biết cũng sẽ rất vui mừng rồi.
Nói xong giúp Tôn Sách sửa sang lại quần áo, nói:
- Chư hầu trong thiên hạ có người nào là không mạnh? Kinh Châu kia nếu như nhỏ bé yếu nhược, vì sao phụ thân ngươi lại chết nơi đất khách? Trải qua những chuyện vừa rồi, ngươi phải ghi nhớ kỹ lời phụ thân ngươi dạy.
Tôn Sách gật gật đầu, trước kia đúng là y xem thường anh hùng trong thiên hạ. Chỉ một gã Lưu Kỳ, một gã Từ Thứ nhỏ bé có thể làm Giang Đông long trời nở đất, đừng nói đến Tào Tháo và Viên Thiệu ở phương bắc.
Nhìn Tôn Sách nghe xong đi vào bên trong, bà lão nhếch miệng cười cười, Tôn Sách giống như chồng bà đều vô cùng kiêu ngạo và xem thường người khác, hôm nay cũng xem như một bài học.
Cùng lúc đó đám người Lưu Kỳ ngày đêm tốc hành, rốt cuộc rời khỏi quận Bà Dương tiến vào quận Lư Giang. Quận Lư Giang gần quận Giang Hạ, chỉ cần vượt qua quận Lư Giang là có thể trở về Kinh Châu, tuy biết Tôn Sách chắc chắn sẽ phong tỏa các con đường quanh đó, nhưng đoàn người Lưu Kỳ vẫn không thể không thử.
Lâm Hạ chỉ về phía trước nói:
- Công tử, phía trước không xa chính là huyện Bành Trạch, vượt qua huyện Bành Trạch là đến Cửu Giang, tiếp đến vượt qua Cửu Giang là có thể trở về Kinh Châu.
Lưu Kỳ nhìn huyện Bành Trạch cách đó không xa, trong lòng có chút kích động: Trải qua hơn hai trăm dặm nữa bọn họ có thể trở lại Kinh Châu, tuy biết hơn hai trăm dặm này khẳng định gặp nhiều khó khăn nhưng ít ra còn có hi vọng. Cửu Giang và Sài Tang là cứ điểm quan trọng tấn công Kinh Châu, đi đường thủy chỉ cần vài canh giờ là có thể tới Giang Hạ còn đường bộ thì chỉ một lát là tới, Giang Đông thường xuyên quấy rối Giang Hạ chính là dựa vào trọng binh trấn thủ Cửu Giang và Sài Tang tuy thời tấn công Giang Hạ.
Lưu Kỳ nhìn về phía Lâm Hạ nói:
- Hai ngày nay vì sao người đi đường càng lúc càng gia tăng, có phải Giang Đông có lễ hội gì không?
Vì để dễ dàng hành động, đoàn người Lưu Kỳ đã thay khôi giáp binh mã Giang Đông, nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không biết bọn họ là kỵ binh Kinh Châu.
Lâm Hạ lắc đầu nói:
- Mấy ngày nay Giang đông không có lễ hội gì, những nơi khác cũng vậy, chỉ là chúng ta càng tới gần Bành Trạch người đi đường càng lúc càng nhiều, có lẽ Bành Trạch xảy ra chuyện lớn gì đó?
Lưu Kỳ gật gật đầu nhìn về phía Dương Tư Mã, Dương Tư Mã lúc này đã biết Lưu Kỳ chắc chắn sẽ không thả y rời đi, bất đắc dĩ nói:
- Có lẽ hai vị phu nhân của Tôn Sách và Chu Du đi qua Cửu Giang.
Lưu Kỳ nghi hoặc nhìn Dương Tư Mã, Dương Tư Mã giải thích:
- Tôn Sách và Chu Du cưới hai tỉ muội Kiều Thị ở quận Lư Giang, lúc này hai tỷ muội Kiều Thị đi tới quân Ngô thành hôn với bọn họ vì thế cần phải đi qua quận Cửu Giang.
- Tỷ muội Kiều Thị? Là Đại Kiều và Tiểu Kiều.
Lưu Kỳ ngạc nhiên nhìn Dương Tư Mã, thấy Dương Tư Mã gật đầu Lưu Kỳ mới dám khẳng định đây chính là Đại Kiều và Tiểu Kiều trong lịch sử, nếu hiện tại Lưu Kỳ không vội vàng trở về Kinh Châu, nói không chừng còn muốn tới chiêm ngưỡng hai mỹ nữ nổi danh trong lịch sử.
Cam Ninh cũng nói:
- Công tử, Tôn Sách kia điều động binh mã đuổi giết chúng ta, không bằng cướp Đại Kiều, Tiểu Kiều kia để xả giận.
Vương Nghị ở bên tuy không nói gì, nhưng trong mắt cũng lóe lên tia hưng phấn, nếu cướp thê tử của Tôn Sách và Chu Du, đây chẳng phải tát mạnh một cái vào mặt Tôn Sách sao?
Trong mắt Lưu Kỳ lóe sáng, cướp Đại Kiều, Tiểu Kiều thoạt nhìn quả thực khiến người ta hưng phấn, chỉ là Lưu Kỳ vẫn lắc đầu nói:
- chúng ta cần phải nhanh chóng trở về Kinh Châu, nếu Tôn Sách kia biết chúng ta cướp trại ngựa của y, y chắc chắn phái trọng binh tới bao vây diệt trừ đoàn người chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.
Đại Kiều, Tiểu Kiều thực sự khiến người ta mong chờ, nhưng so với tính mạng, thì tính mạng vẫn quan trọng hơn.
Dương Tư Mã ở bên lại nói:
- Công tử e là khó có thể rời khỏi Giang Đông, Chu Du đã sớm phong tỏa các con đường rời khỏi Giang Đông, hơn nữa đoàn người hơn nghìn người đi tới đâu cũng khiến người ta chú ý. Tuy chúng ta hiện tại mặc khôi giáp Giang Đông nhưng nếu không có thân phận thích hợp, như vậy bất cứ ai cũng hoài nghi.
Lưu Kỳ chau mày, thân phận thực sự khó có thể che dấu. Nhìn về phía Dương Tư Mã hỏi:
- Thân phận phó tướng của Hàn Đương có thể dùng được hay không?
Dương Tư Mã cười khổ nói:
- Thận phận này đã sớm bị bại lộ, nếu công tử dùng thân phận này ngay lập tức sẽ bị binh mã Cửu Giang công kích.
Lưu Kỳ nhìn Dương Tư Mã nói:
- Có thể làm giả quan ấn chứng minh thân phận không?
Dương Tư Mã cúi đầu trầm tư một hồi, nói: