Chương 116
- Công tử có quan ấn của phó tướng kia, chỉ cần bắt chước hẳn là không khó.
Giả tạo quan ấn là tử tội, nhưng hiện tại không ngụy tạo thân phận người Giang Đông cũng không còn cách nào.
Làm giả quan ấn không khó, mà Lưu Kỳ còn có quan ấn của phó tướng kia như vậy chỉ cần thay đổi thân phận phó tướng thành Thân Vệ Quân, Thân Vệ Quân sử dụng kỵ binh vừa vặn phù hợp với thân phận bọn họ hiện tại.
Đoàn người Lưu Kỳ đang định rời đi liền thấy một gã thám báo chạy tới, thám báo thi lễ với Lưu Kỳ, sau đó nói:
- Khởi bẩm công tử, con đường phía trước đã bị phong tỏa, hơn nữa Huyện Uý huyện Bành Trạch đã phát hành thông báo, trong vòng hai ngày này bất luận kẻ nào cũng không được tới gần Bành Trạch – Cửu Giang.
Sắc mặt Lưu Kỳ biến đổi, nếu như con đường này thực sự phong tỏa như vậy dù hắn dựa vào thân phận Tướng Quân Thân Vệ Quân cũng không có cớ thích hợp để rời đi. Nếu chờ hai ngày nữa e là truy binh đuổi tới, đến lúc đó muốn chạy trốn cũng rất khó khăn.
Lưu Kỳ nhìn về phía Cam Ninh và Vương Nghị, hai người không có cách gì, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
Dương Tư Mã ở bên nói:
- Ta có một kế giúp công tử trở lại Kinh Châu.
Lưu Kỳ nhìn về phía Dương Tư Mã, nói:
- Oh, mau nói đi.
Dương Tư Mã lắc lắc đầu nói:
- Chỉ cần công tử đồng ý không lấy mạng ta, ta sẽ nói.
Lưu Kỳ cười nói:
- Từ khi nào ta nói muốn lấy mạng của ngươi?
Dương Tư Mã cười khổ nói:
- Nếu công tử trở lại Kinh Châu, ta không còn hữu dụng, công tử tự nhiên sẽ không giữ ta lại.
Lưu Kỳ biết y hiểu lầm, lắc lắc đầu nói:
- Ngươi yên tâm, ta đây sẽ không lấy mạng ngươi đâu.
Dương Tư Mã thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Nếu công tử giả mạo thân phận làm Thân Vệ Quân, không bằng làm bộ đi hộ tống thê tử của Tôn Sách và Chu Du, đến lúc đó ngầm cướp lấy tỷ muội Kiều Thị, tìm cớ rời đi là được.
Lưu Kỳ liếc nhìn Dương Tử Mã một cái, nói:
- E là Tôn Sách kia đã an bài người hộ tống các nàng đi rồi?
Dương Tử Mã lắc đầu nói:
- Đích thực đã an bài hộ vệ, nhưng đó là khoảng thời gian trước, hiện tại công tử ở Giang Đông đại khai sát giới khiến lòng người sớm hoảng loạn. Tôn Sách lại phái thêm người đến hộ tống cũng là chuyện bình thường, đến lúc đó chỉ cần công tử tìm sơ hở âm thầm chém chết đám hộ vệ kia là có thể mượn cớ hộ tống hai vị phu nhân hành động trong Giang Đông, thậm chí có thể hiên ngang mà đi cũng không vấn đề.
Lưu Kỳ gật gật đầu, nếu như vậy hắn cũng có thể giả truyền lệnh của hai vị phu nhân, quan viên các nơi sao có thể dám làm khó hai vị phu nhân, phải biết rằng Tôn Sách và Chu Du ở Giang Đông uy danh không ai sánh bằng, vậy ai dám làm khó phu nhân của bọn họ.
Lưu Kỳ nhìn về phía thám báo hỏi:
- Ngươi biết khi nào Đại Kiều, Tiểu Kiều đến Bành Trạch chứ?
Thám báo vội nói:
- Ngay ngày hôm nay, hơn nữa các nàng sẽ nghỉ ngơi ở chỗ này hai ngày.
Lưu Kỳ quay đầu nói với Cam Ninh, Vương Nghị:
- Chúng ta sẽ cướp đi Đại Kiều và Tiểu Kiều xem Tôn Sách và Chu Du sẽ thành hôn thế nào? Ha ha. . .
Nói xong Lưu Kỳ phá lên cười.
Cam Ninh, Vương Nghĩ cũng phá lên cười, cướp thê tử của Tôn Sách trước kia bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến, không ngờ hôm nay lại dám làm.
Lưu Kỳ ngẩng đầu chằm chằm nhìn Bành Trạch cách đó không xa, thực sự trong đầu hắn không có chút ý niệm chiếm đoạt hai tỷ muội Kiều Thị, dù sao trong lịch sử hai tỷ muội họ Kiều có thanh danh rất cao, bất kể ai cũng coi trọng.
Hí. . . Tựa hồ cảm nhận được sự hưng phấn trong lòng Lưu Kỳ, Tuyệt Ảnh cũng ngửa đầu tê hí.
Lưu Kỳ quay đầu nhìn về phía Tuyệt Ảnh khóe miệng nhếch lên tươi cười, lấy tay vỗ vỗ lưng Tuyệt Ảnh, Tuyệt Ảnh mới hư một tiếng rồi ngưng lại, thân thể rung rung hất bộ bờm dài một cái sau đó mũi phát ra tiếng kêu phì phì, mới ngoan ngoãn cúi đầu ăn cỏ.
Thân Vệ Quân chính là binh mã tinh nhuệ nhất Giang Đông trực tiếp chịu sự chỉ huy của Tôn Sách, những người khác rất khó gặp. Giả mạo tướng lãnh Thân Vệ Quân cũng rất khó để người khác nhận ra, Lưu Kỳ giả mạo chính là Tiểu Tướng Lữ Mông trong Thân Vệ Quân. Thân Vệ Quân tuy không cho người ngoài biết nhưng vài Tiểu Tướng trong đó cũng đã nổi danh Giang Đông, trong đó có Lữ Mông và Trần Võ chính là nhân vật nổi bật.
Tôn Sách phái Thân Vệ quân đi hộ tống tỷ muội Kiều Thị, tự nhiên phái ra tướng lãnh có danh tiếng tô điểm sự long trọng. Lưu Kỳ giả mạo Lữ Mông hợp tình hợp lý người bình thường không dễ dàng nhìn thấu.
Âm thầm suy nghĩ không có vấn đề gì, Lưu Kỳ mới quay đầu nhìn về phía Cam Ninh, hỏi:
- Thế nào? Tỷ muội Kiều Thị kia tới chứ?
Cam Ninh gật gật đầu, có chút vui vẻ nói:
- Tỷ muội Kiều Thị vừa mới tiến vào huyện Bành Trạch, lúc này chính là thời điểm tốt nhất để đoàn người chúng ta vào thành.
Đám người Lưu Kỳ ở chỗ này đợi hai cánh giờ chính là vì không muốn dây dưa nhiều với sĩ tốt Giang Đông, Lưu Kỳ không hiểu nhiều đối với Giang Đông vì thế nếu lộ ra dấu vết vậy sẽ trở thành cá trong chậu. Nhận thấy tám trăm kỵ binh đã chuẩn bị tốt, Lưu Kỳ hít một hơi thật sau đó nhảy lên ngựa nói:
- Xuất phát.
Tám trăm người tiến về phía Bành Trạch, không lâu sau đã đến trạm kiểm soát do Huyện Uý huyện Bành Trạch thiết lập, một gã sĩ tốt nhìn thấy đám người Lưu Kỳ lập tức hô lớn:
- Các ngươi là ai?
Gã sĩ tốt vừa hô khiến sĩ tốt xung quanh xông tới, giơ binh khí lên cảnh giác nhìn đám người Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ quát lớn đối với đám sĩ tốt kia:
- Ta chính là Giáo Uý Thân Vệ Quân – Lữ Mông phụng mệnh chủ công tới bảo vệ hai vị phu nhân trở về quận Ngô, mau tránh đường.
Đám sĩ tốt nghe được ba chữ Thân Vệ Quân, trên mặt tràn đầy vẻ hâm mộ, lúc này một gã tiểu giáo chạy tới hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Sĩ tốt bước lên phía trước bẩm báo với tiểu giáo.
Nghe sĩ tốt bẩm báo, gã tiểu giáo giật mình bước lên phía trước nói:
- Lữ Tướng Quân xin hãy thứ lỗi, Huyện Uý đã phong tỏa toàn bộ huyện Bành Trạch bất luận kẻ nào cũng không được ra vào, mạt tướng không thể cho đi.
Lưu Kỳ nhướng mày nói:
- Ngươi mau chóng bẩm báo với Huyện Uý lệnh y cấp tốc tới đây.
Thấy Lưu Kỳ không có trách cứ, gã tiểu giáo mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào gã sĩ tốt vừa nãy nói:
- Ngươi lập tức đi bẩm báo với Huyện Uý.
- Rõ.
Gã sĩ tốt vội vàng chạy về phía huyện phủ.
Sau gần một khắc đồng hồ, liền thấy một gã tướng lãnh hơn ba mươi tuổi dưới sự hộ tống của sĩ tốt chạy lại đây, người này tới trạm kiểm soát nói với Lưu Kỳ:
- Mạt tướng Huyện Uý huyện Bành Trạch, không biết xưng hô với Tướng Quân thế nào?
Lưu Kỳ chắp tay nói với gã Huyện Uý:
- Bản Tướng chính là Giáo Uý Thân Vệ Quân của chủ công – Lữ Mông, phụng lệnh chủ công tới hộ tống hai vị phụ nhân trở về quận Ngô.
Huyện Uý nghe tới tên Lữ Mông lập tức biến sắc, tiểu giáo và sĩ tốt bình thường có lẽ không biết Lữ Mông nhưng y lại biết Lữ Mông này rất có danh tiếng ở Giang Đông. Sắc mặt Huyện Uý toát lên vài phần cung kính nói: