Chương 117
- Không biết Tướng Quân có gì làm bằng chứng?
Lưu Kỳ từ trong lòng lấy bằng chứng chứng minh thân phận giao cho Huyện Uý, Huyện Uý nhìn kỹ sau đó vội vung tay ra hiệu đối với tên tiểu giáo, tiểu giáo vội vàng lệnh sĩ tốt mở rào chắn gỗ đặt trên đường. Huyện Uý đi tới trước mặt Lưu Kỳ nói:
- Không biết Tướng Quân tới đây, mạt tướng mạo phạm xin Tướng Quân thứ lỗi.
Lưu Kỳ lắc đầu không truy cứu, hỏi:
- Hai vị phu nhân đã tới huyện Bành Trạch chưa?
Huyện Uý không dám chậm trễ vội nói:
- Hôm nay vừa tới.
Lưu Kỳ nói với Huyện Uý:
- Mau đi trước dẫn đường để ta đi bái kiến hai vị phu nhân.
Huyện Uý lập tức lui qua một bên, nói:
- Mời Tướng Quân qua bên này.
Nói xong dẫn theo Lưu Kỳ đi về phía huyện Bành Trạch.
Tiểu giáo trấn thủ trạm kiểm soát nhìn thấy đám người Lưu Kỳ rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, âm thầm cảm giác may mắn vừa nãy không có mạo phạo vị tướng quân này, ngay cả Huyện Uý cũng cung kính, nếu như y đắc đội e là đầu y không còn nguyên vẹn.
Bên trong huyện phủ, Huyện Uý dẫn Lưu Kỳ đi về phía đại sảnh, không lâu sau liền đi tới cửa đại sảnh. Huyện Uý chắp tay nói:
- Hai vị phu nhân đang ở đại sảnh, mời Tướng Quân vào trong.
Lưu Kỳ gật gật đầu với Huyện Uý, đi vào đại sảnh. Vào đại sảnh, Lưu Kỳ ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy hai thiếu nữa độ tuổi xuân thì đang ngồi trên đại sảnh, hai thiếu nữ này hẳn là Đại Kiều và Tiểu Kiều, trong lòng thầm nghĩ Tôn Sách và Chu Du phúc khí thật tốt. Thiếu nữ bên trái thân thể đẫy đà, trong lúc tọa tĩnh toát lên một cổ khí thái ung dung, còn thiếu nữ kia dáng vẻ thướt tha giống như hoa Phù Dung mềm mại nhu mì.
Hai thiếu nữ ngồi cùng một chỗ làm cho Lưu Kỳ có loại cảm giác kinh diễm, thiếu nữ bên trái giống như hoa Mẫu Đơn chớm nở, thiếu nữ bên phải khoan thai độ lượng giống như xuân xanh nở rộ, băng thanh ngọc khiết.
Lưu Kỳ hít sâu một hơi áp chế xao động trong lung, khom người nói:
- Bái kiến hai vị phu nhân, mạt tướng Lữ Mông phụng lệnh chủ công tới hộ tống hai vị phu nhân về quận Ngô.
Thiếu nữ bên tría khẽ gật đầu nói:
- Làm Tướng Quân khổ cực.
Thanh âm giống như truyền trong khe núi, linh động mà không mất đại khí, bên trong còn kèm theo vài phần cứng ngắc. Khiến cho Lưu Kỳ tâm tư nguyên bản bình tĩnh lại bắt đầu xao động. Trong lòng Lưu Kỳ cười khổ, trên mặt không chút biến đổi, lại vội nói:
- Không dám.
Thiếu nữ bên phải mở miệng hỏi:
- Không phải đã có người hộ tống sao? Vì sao Tướng Quân còn đến đây?
Thanh âm nhỏ nhẹ giống như nốt nhạc nhẹ, khiến Lưu Kỳ nhất thời không thể nghe rõ, ngẩng đầu nhíu mày hỏi:
- Phu nhân nói cái gì?
Thiếu nữ bên phải nghe Lưu Kỳ hỏi, lập tức sửng sốt, cúi đầu không nói gì. Còn thiếu nữ bên trái vội vàng kéo tay thiếu nữ bên phải nói:
- Muội muội nói: Đã có người hộ tống chúng ta đến quận Ngô, vậy vì sao còn phải phiền Tướng Quân tới đây.
Giọng nói tuy êm tai, nhưng Lưu Kỳ lại thấy rõ sự cứng ngắc bên trong. Nghe hai người nói, liền biết thiếu nữ bên phải hẳn là Đại Kiều, thiếu nữ bên trái là Tiểu Kiều. Lưu Kỳ không rõ vì sao giọng điệu của Đại Kiều lại cứng ngắc như thế, nhưng vẫn khom người nói:
- Gần đây trưởng tử của Lưu Biểu Kinh Châu – Lưu Kỳ mang theo nghìn kỵ binh tiến vào Giang Đông, chém chết đại tướng Giang Đông ta, hơn nữa đại quân Kinh Châu nhân lúc chủ công chưa chuẩn bị đánh vào Giang Đông, sơn tặc các nơi ở Giang Đông bởi vậy mà rục rịch, chủ công lo lắng sự an toàn của hai vị phu nhân vì thế cố ý lệnh mạt tướng tới hộ tống.
Nghe Lưu Kỳ nói xong, trên mặt Đại Kiều toát lên vẻ ưu phiền:
- Vậy xin phiền Tướng Quân.
Lưu Kỳ vẫn khom người như cũ:
- Không dám.
Trên đại sảnh nhất thời rơi vào trầm tĩnh, Lưu Kỳ không chịu nổi không khí nặng nề, nói:
- Nếu không chuyện gì khác, mạt tướng đi xuống điều động hộ vệ bảo vệ hai vị phu nhân.
Đại Kiều vừa mới phục hồi lại tinh thần, lại sửng sốt một chút nói:
- Vậy làm phiền Tướng Quân.
Thanh âm đã không còn cứng ngắc như vừa nãy.
Lưu Kỳ thi lễ với hai người, nói:
- Mạt tướng xin cáo lui.
Sau đó xoay người rời khỏi đại sảnh.
Cho đến khi Lưu Kỳ rời khỏi đại sảnh, Tiểu Kiều vẫn cúi đầu lén liếc nhìn, thấy Lưu Kỳ không còn ở đây mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Đại Kiều bên cạnh nói:
- Tỷ tỷ, vị tướng quân này khí thế thật lớn, ta vừa nãy bị khí thế của hắn đè nén không nói thành lời.
Trên trán Đại Kiều mơ hồ toát mồ hôi, lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo kéo tay Tiểu Kiều. Đại Kiều buông tay ra nói:
- Muội muội nói không sai, khí thế của vị Tướng Quân này không hề thua kém Tôn Tướng Quân, ta thiếu chút nữa là bêu xấu.
Tiểu Kiều nghi hoặc nhìn về phía Đại Kiều nói:
- Nên gọi là phu quân chứ? Tỷ tỷ sao còn xưng hô như thế?
Sắc mặt Đại Kiều tối sầm lại, nói:
- Vẫn chưa kết hôn sao có thể tùy ý gọi như vậy?
Tiểu Kiều thấy Đại Kiều không vui đành yên lặng ngồi một bên không nói gì, trong lòng oán trách Tôn Sách ngang ngược, ngay cả hỏi cũng không hỏi đã định đoạt hôn sự với tỷ muội các nàng rồi.
Tôn Sách vừa gặp các nàng đã quyết định việc hôn ước rồi. Tuy rằng phụ thân các nàng không đồng ý, nhưng đối với một nữ nhân mà nói, tuy không thể tự quyết định hôn sự của mình, nhưng thoáng chốc lấy được Tôn Sách và Chu Du cũng là chuyện khó có thể cầu. Tôn Sách là người đứng đầu Dương Châu, còn Chu Du là Đại Đô Đốc Giang Đông uy danh không ai bằng, tài năng thực vĩ đại, nhưng các nàng không thích những thứ đó. Nếu như Tôn Sách và Chu Du có thể đích thân tới phủ cầu thân hai người, mà không trực tiếp bàn bạc với phụ thân các nàng, như vậy hai nàng cũng sẽ cảm thấy khó có thể chấp nhận.
Lưu Kỳ rời khỏi đại sảnh cũng thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ tỷ muội Kiều Thị quả thực xinh đẹp giống như trong lịch sử miêu tả, cho dù hắn ở hậu thế từng chứng kiến vô số mỹ nhân hoàn hảo trên máy tính, nhưng khi trực tiếp nhìn thấy tỷ muội Kiều Thị cũng khó cưỡng xao động trong lòng. Nghĩ vậy Lưu Kỳ không khỏi có chút đồng cảm đối với tỷ muội Kiều Thị, tuổi còn trẻ như vậy đã phải làm góa phụ, chỉ là hiện tại không phải thời điểm suy tính việc này, Lưu Kỳ bước nhanh đi về phía ngoài phủ.
Đi ra cửa phủ Lưu Kỳ nhìn tám trăm kỵ binh đứng trước cửa, Lưu Kỳ nói:
- Lập tức tiếp quản hết thảy tuyến phòng ngự trong phủ.
Tám trăm người lập tức tách thành mấy đội đi vào trong phủ.
Tám trăm người vừa mới hành động liền thấy một gã Tướng Quân dẫn theo mấy chục người chạy tới, Tướng Quân kia chỉ vào tám trăm người Lưu Kỳ quát:
- Các ngươi là ai? Mau mau rời đi.
Lưu Kỳ nhìn người đi tới phỏng đoán y hẳn là gã Tướng Quân hộ tống tỷ muội Kiều Thị, liền đi lên phía trước nói:
- Bắt đầu từ ngày hôm nay an toàn của hai vị phu nhân do Thân Vệ Quân phụ trách, các ngươi có thể rời đi.
Gã Tướng Quân kia cả giận nói:
- Trương Trưởng Sử đích thân lệnh ta đến đây hộ tống hai vị phu nhân, khi nào sai các ngươi đến đây?
Lưu Kỳ nhíu mày nói:
- Chủ công có lệnh, từ ngày hôm nay Thân Vệ Quân tiếp nhân bảo vệ sự an toàn cho hai vị phu nhân, vừa nãy ta đã bẩm báo với hai vị phu nhân, các ngươi có thể quay về quận Ngô.