Chương 122
Y Tịch hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nếu phái người tới dò hỏi ít nhất mất ba bốn ngày, như vậy đại công tử phải ở lại Giang Đông ba bốn ngày nữa, xảy ra chuyện tình gì ngươi gánh được trách nhiệm không?
Thái Mạo lắc đầu nói:
- Bất kể chuyện gì cũng cần biết rõ tình hình sau đó quyết định, nếu không rõ tình hình liền xuất binh sẽ càng khiến đại công tử thêm nguy hiểm.
Y Tịch phản đối nói:
- Dù thế nào đi nữa cũng cần chuẩn bị trước, nếu không có chút chuẩn bị gì thì sao có thể xử lý chuyện tình thuận buồm xuôi gió, chẳng lẽ đợi cho kẻ khác đánh vào Kinh Châu mới chuẩn bị sao?
Lưu Biểu nhìn hai người tranh luận, quay đầu nhìn về phía Vương Uý nói:
- Vương Tướng Quân có ý kiến gì không?
Vương Uy nói:
- Đại công tử từng nói mọi việc cần có cơ sở mới có thể suy đoán, lúc này bất luận kết quả thế nào, việc cấp bách chính là tập kết binh mã đợi lệnh, nếu đại công tử thực sự bị nhốt ở Giang Đông đương nhiên phải nghĩ cách cứu viện, còn nếu thực sự xuất hiện Trương Tiện thứ hai cũng không cần nương tay.
Lưu Biểu gật gật đầu muốn hạ lệnh, liền thấy một gã hộ vệ chạy vào nói:
- Chủ công, Trường Sa cấp báo.
Người trên đại sảnh đều hốt hoảng, lúc trước còn thắc mắc vì sao Trường Sa không có tin tức? Chỉ sau một hồi Trường Sa đã truyền tin tới. Lưu Biểu nói:
- Trình lên.
Gã hộ vệ vội vàng cầm thẻ tre trong tay dâng lên trước mặt Lưu Biểu, sau đó lui xuống. Lưu Biểu nhìn thẻ tre vài lần, trầm mặc một hồi sau đó giao thẻ tre cho Vương Uy nói:
- Đọc.
Vương Uy tiếp nhận tin báo, đọc:
- Đại tướng Giang Đông – Hàn Đương đột nhiên thống lĩnh một vạn đại quân tấn công huyện Du, mạt tướng khổ chiến hai ngày may mắn có Chinh Nam Tướng Quân đuổi tới, giải nguy huyện Du. Sau đó Chinh Nam Tướng Quân thống lĩnh binh mã đánh tan vạn đại quân của Hàn Đương, khiến Hàn Đương bỏ chạy. Chinh Nam Tướng Quân thống lĩnh nghìn kỵ binh truy kích, không ngờ Đại Tướng Giang Đông Thái Sử Từ dẫn theo ba vạn đại quân đuổi tới ngăn chặn Chinh Nam Tướng Quân ở Giang Đông, không quay về được. Chinh Nam Tướng Quân truyền tin về, mệnh lệnh mạt tướng tử thủ, hết thảy quân vụ Trường Sa giao cho Từ Quân Sư xử lý, không được tiết lộ bất cứ tin tức nào về Chinh Nam Tướng Quân. Mạt tướng vừa tử thủ vừa phía người thông báo cho quân sư, hai ngày sau Quân Sư thống lĩnh binh mã đến Lâm Tương đánh lui Thái Sử Từ, nghe tin Chinh Nam Tướng Quân ở quận Bà Dương đánh tan năm nghìn đại quân Giang Đông, chém chết Thái Thú Bà Dương – Tôn Hà, Quân Sư liền dẫn binh tiếp ứng, trong vòng một ngày đánh vào Giang Đông đánh hạ huyện Tu Thủy và huyện Ngả. Chinh Nam Tướng Quân sau khi chém chết Tôn Hà thì không thấy tung tích. Mạt tướng, Thủ tướng trấn thủ huyện Du – Hoắc Tuấn trình báo.
Đọc xong tin báo, sắc mặt Vương Uy tuy vẫn bình tĩnh như trước nhưng trong lòng sóng đào cuộn khởi, không ngờ chỉ thời gian mấy ngày ngắn ngủi lại phát sinh nhiều chuyện như vậy. Mấy người phía dưới sau khi nghe xong cũng lâm vào trầm mặc.
Vương Uy lại tiến lên phía trước nói:
- Chủ công, trước mắt đã xác định đại công tử thực sự bị nhốt ở Giang Đông, hơn nữa Giang Đông dẫn đại quân xâm phạm Kinh Châu, chủ công cần lập tức triệu tập binh mã phản kích, cứu đại công tử ra.
Nghe Vương Uy nói, toàn bộ quần thần không nói gì trực tiếp nhìn về phía Lưu Biểu, chuyện bây giờ đã rõ ràng không ai dám phản đối xuất binh tới cứu Lưu Kỳ. Lưu Biểu gật gật đầu nói:
- Mệnh Văn Sính thống lĩnh Phi Long Quân đi tới Giang Hạ trước, khi nào có tin tức của Kỳ nhi liền đánh vào Giang Đông cứu Kỳ nhi ra, ngoài ra triệu tập hai vạn đại quân đi về Trường Sa quy về trướng Quân Sư đại quân nam chinh tiếp ứng Kỳ nhi.
Hiện lại không rõ tung tích của Lưu Kỳ, không biết hắn từ huyện Du hay Giang Hạ trở về Kinh Châu, Giang Hạ có Phi Long Quân đi trước đánh vào Giang Đông cứu người cũng không khó, còn Quân Sư đại quân nam chinh ông cũng biết, ông từng chiêu mộ Từ Thứ, nhưng Từ Thứ không đến. Nếu Từ Thứ có thể một ngày đánh vào Giang Đông tất nhiên tài năng bất phàm, chỉ là binh mã Trường Sa ít lại là binh mã bình thường vì thế triệu tập hai vạn binh mã để phòng ngừa chuyện bất trắc.
Quận Nam!
Phi Long quân sau khi giao chiến với Nam Dương Trương Tú liền tới quận Nam Dương nghỉ ngơi, Phi Long Quân và Phi Hổ Vệ có hai vạn người, trong đó cũng có hai nghìn Phi Long Vệ là kỵ binh.
Văn Sính là một trong hai tướng lãnh Kinh Châu, uy danh không ai sánh bằng, cho dù là Vương Uy Phi Hổ Vệ so ra cũng thấp hơn y một chút. Mấy năm nay Phi Hổ Vệ rất ít khi xuất hiện, còn Phi Long Quân liên tục nam chinh bắc chiến không ngừng nghỉ, khiến Văn Sinh và Vương Uy nguyên bản uy danh sánh ngang nhau giờ nổi bật hơn chút, mà Phi Long Quân cũng bởi vậy uy danh truyền khắp Kinh Tương vượt qua Phi Hổ Vệ một bậc.
Khác với Vương Uy nổi tiếng dũng mãnh, Văn Sinh lại nổi tiếng nhờ vào cẩn thận, nhưng cẩn thận không có nghĩa là phòng thủ. Văn Sinh thống lĩnh Phi Long Quân tính cách cẩn thận nhưng mưu lược bất phàm, thường thường một trận đánh là có thể đánh tan địch nhân, khiến địch nhân không có lực chống đỡ. Văn Sinh tuy tính cách cẩn thân nhưng toàn thân có một cổ sát khí, một khi Giang Đông và Trương Tú đụng phải Văn Sính không dè chừng cũng không được.
Văn Sính thích đọc sánh, khiến trên thân thể y lại tản ra khí tức nho nhã, nếu thay khôi giáp thành nho bào nói không chừng người khác còn tưởng rằng y là danh sĩ nơi nào đó.
Văn Sinh đang cúi đầu đọc tín thư tại trung quân, trước mặt có một gã tướng lãnh sừng sững mà đứng. Văn Sinh buông tín thư cấp báo trong tay xuống, nói với viên tướng lãnh kia:
- Truyền lệnh toàn quân lập tức tập hợp.
Viên tiểu tướng khom người xác nhận, sau đó chạy ra ngoài, không lâu sau tiếng trống trận dồn dập truyền khắp đại doanh, tiếng bước chân hỗn độn vang lên, chỉ vài tức Phi Long Quân đã tập kết hết ngoài thao trường, Văn Sinh một thân khôi giáp xuất hiện trên thao trường. Không nói lời nào, Văn Sính vung tay lên ra hiệu cho hai vạn đại quân tiến về phía Giang Hạ.
Khôi giáp của Phi Long Quân trái ngược với khôi giáp của Phi Hổ quân, toàn thân khôi giáp nhuộm màu đen chỉ có trên vai có một mảnh khôi giáp màu trắng, đó cũng là cái lệ đối chọi gay gắt giữa Phi Hổ quân với Phi Long Quân. Ba người Lưu Biểu, Vương Uy, Văn Sinh ngăn cản mà khéo léo để loại cạnh tranh này lắng xuống.
Viên phó tướng đi tới trước người Văn Sính, hỏi:
- Tướng Quân, lần này đi tới nơi nào?
Văn Sính ngắn gọn nói:
- Giang Hạ.
Viên phó tướng ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ Giang Đông lại quy mô tấn công Giang Hạ?
Giang Đông đã thật lâu rồi không tấn công Giang Hạ, nhiều nhất chỉ tiến công mang tính chất thăm dò mà thôi, mấy tháng gần đầu thế cục phương bắc đột nhiên biến đổi thế nhưng Giang Đông không chút động tĩnh, mà ngay cả Trương Tú kia cũng ngồi yên ở Nam Dương.
Văn Sính gật gật đầu nói:
- Đúng là quy mô tấn công Kinh Châu, chỉ là không phải tấn công Giang Hạ mà là tấn công Trường Sa.
Viên phó tướng nghi hoặc nói:
- Vì sao Phi Long Quân lại tới Giang Hạ? Chẳng lẽ phòng bị Giang Đông? Còn Trường Sa là ai đến, không phải là Phi Hổ Vệ đấy chứ?