Chương 121
- Nơi này đường nhỏ, nhiều bụi cỏ gai góc, các này hãy cưỡi ngựa sau khi ra tới đường lớn sẽ ngồi xe ngựa.
Đại Kiều gật gật đầu kéo Tiểu Kiều đi chọn hai con ngựa, sau đó để những thị nữ khác cũng ra chọn ngựa, các này đều theo Đại Kiều, Tiểu Kiều từ nhỏ đương nhiên cũng biết cưỡi ngựa.
Thấy mọi việc đã định, Lưu Kỳ không chút do dự, lúc này cưỡi kỵ binh theo Vương Nghị đi qua đường nhỏ này, Phi Hổ Vệ toàn thân khôi giáp đi trước mở đường. Hơn mười nữ tử đi ở giữa, phía sau có Cẩm Phàm Tặc và ngựa còn dư thừa. Con những xe ngựa trước kia đã được tháo thành mảnh nhỏ đặt trên lưng ngựa.
...
Trình Phổ một thân quân trang rốt cuộc chạy tới quận Bà Dương, một đường quanh co từ quận Ngô đến quận Bà Dương, bọn họ đi mất gần ba ngày. Ba ngày không ngừng nghỉ khiến ngựa mết chết gần trăm con, phải biết rằng ngựa này đều ngựa tốt nhất ở Giang Đông, cho dù Quận Thủ bình thường cũng không có đến hai con, nhiều nhất chỉ được Tôn Sách ban thưởng một con là cùng, ngựa tốt như thế còn mệt chết tới gần trăm con, vậy có thể thể tưởng tượng bọn họ hành trình gian khổ tới mức nào.
Lúc này mặc dù Trình Phổ một thân quân trang cũng xuất hiện vẻ mệt mỏi, khôi giáp trên người thậm chí có chút hỗn độn, mũ giáp sớm không biết bị y ném đi nơi nào rồi. Phía sau y có gần hai nghìn kỵ binh, hai nghìn kỵ binh này là Thân Vệ Quân của Tôn Sách, lúc này năm nghìn kỵ binh khác đã bị bỏ xa ở phía sau.
Mặt trời chiều ngả về phía tây, chiếu rội thân hình hai nghìn kỵ binh mệt mỏi, Trình Phổ quay đầu thoáng liếc nhìn Thân Vệ Quân phía sau, trong mắt lóe lên tia kính nể, tiếp đến biến thành tán thưởng. Kính nể chính là kính nể Tôn Sách có thể huấn luyện đội kỵ binh tinh nhuệ như thế, quả thực Tôn Sách đáng để y kính nể. Còn kỵ binh tinh nhuệ như thế cũng đáng để y tán thưởng. Một đường chạy gần ngàn dặm, những kỵ binh này lại không một câu oán hận, không chút bất mãn, không chút do dự chấp hành mệnh lệnh, cho dù là y cũng có chút bội phục nghị lực của những kỵ binh này. Những kỵ binh này có lẽ võ nghệ không bằng y, nhưng so ra không kém y, trên đường đi có đôi khi y không kiên trì được, nhưng những kỵ binh này lại làm được.
- Không biết từ khi nào huấn luyện ra đội kỵ binh tinh nhuệ như thế?
Trong đầu Trình Phổ chợt lóe lên nghi vấn này. Trình Phổ quay đầu nói:
- Lập tức đẩy nhanh tốc độ tới thành Bà Dương.
Kỵ binh phía sau nghe vậy toàn thân chấn động, cố gắng chấn tĩnh tinh thần đi theo Trình Phổ tiến về phía thành Bà Dương.
Sau nửa canh giờ, Trình Phổ rốt cuộc dẫn theo hai nghìn Thân Vệ quân chạy tới trước thành Bà Dương. Thủ tướng trên thành chính là Đô Uý trại ngựa, nhìn thấy hai nghìn kỵ binh này, trên mặt toát lên vẻ cảnh giác, quát:
- Các ngươi là ai? Nếu dám tới gần ta sẽ phóng tiễn.
Nói xong vung tay lên với binh sĩ trên thành, mấy trăm tiễn thủ giương cung cài tên nhằm xuống dưới thành, tùy thời bắn tiễn.
Trình Phổ nhìn Đô Uý trên thành, mắng:
- Ta là Đại Tướng Trình Phổ, tiểu tướng trên thành còn không mau mở cửa thành?
Trong phủ Quận Thủ thành Bà Dương, hai nghìn đại quân nằm la liệt trên mặt đất, còn Trình Phổ cố gắng chấn định tinh thần, hô lớn với Đô Uý trước mặt hỏi:
- Vậy các ngươi biết Lưu Kỳ đi hướng nào không?
Đô Uý run rẩy nói:
- Lưu Kỳ kia sau khi phục kích Thái Thú, lại ngày đêm không ngừng đuổi tới thành Bà Dương bất ngờ đánh chiếm thành Bà Dương. Cho tới khi mạt tướng đuổi tới thì hắn đã rời đi, còn hắn men theo đường nhỏ đánh cướp trại ngựa, hiện tại không biết đã đi nơi nào.
Trinh Phổ nghe thấy Lưu Kỳ cướp trại ngựa, vội hỏi:
- Tổng cộng trại ngựa có bao nhiêu ngựa?
Đô Uý nói:
- Tổng cộng có gần năm nghìn con.
Trình Phổ choáng váng một hồi, năm nghìn con ngựa chẳng phái nói đám người Lưu Kỳ ít nhất mỗi người có ba con ngựa sao? Kỵ binh tối đa chỉ có thể trang bị ba con ngựa, nếu trang bị hơn chỉ chịu thêm ràng buộc, mà Thân Vệ Quân bọn họ nhiều nhất mỗi người chỉ trang bị hai con ngựa tốt vậy sao có thể đuổi kịp đoàn người Lưu Kỳ. Trình Phổ liếc mắt nhìn gã Đô Uý, tức giận nói:
- Ngươi không biết bọn chúng đi hướng nào sao?
Đô Uý cười khổ nói:
- Mạt tướng nhận được tin liền đuổi tới trại ngựa, khi đến nơi trại ngựa đã trở thành đống đổ nát, cũng không biết đám người Lưu Kỳ kia đi về hướng nào, mạt tướng mệnh lệnh sĩ tốt truy tìm khắp nơi cũng không tìm được, vì thế đành phải quay về thành Bà Dương trấn thủ.
Trình Phổ rốt cuộc không nhịn được vung tay hất tung chiếc bàn trước mặt, chỉ nghe ầm một tiếng, Trình Phổ đứng lên chỉ vào gã Đô Uý quát:
- Ngươi thật là tên phế vật, ngay cả một cái trại ngựa cũng không trông giữ nổi, vậy giữ ngươi lại làm gì?
Đô Uý sợ hãi, lập tức quỳ trên mặt đất không ngừng hô lớn:
- Tướng Quân tha mạng, Tướng Quân tha mạng. . .
Trình Phổ hít thật sâu, đá một cước khiến Đô Uý ngã nhào xuống đất:
- Cút ra ngoài cho ta.
Đô Uý vội nói:
- Vâng, vâng.
Sau đó chạy ngay ra ngoài.
Sắc mặt Trình Phổ tối sầm nhìn gã Đô Uý chạy ra ngoài. Y thật vất vả mới chạy tới Bà Dương, tướng rằng đến nơi là có thể đuổi kịp Lưu Kỳ, không ngờ tới nơi Lưu Kỳ lại cướp trại ngựa biến mất không thấy tung tích. Hiện tại đám người Lưu Kỳ mỗi người trang bị ít nhất ba con ngựa, cho dù Thân Vệ Quân muốn đuổi theo bọn họ cũng rất khó khăn.
Hi vọng có người ngăn cản bọn họ lại, ngày mai trước hết đến quận Lư Giang xem xét tình hình. Nơi này gần quận Lư Giang, khả năng lớn nhất chính là đoàn người Lưu Kỳ dựa theo đường thủy quay về Kinh Châu. Nghĩ vậy Trình Phổ mới trở lại phòng nghỉ ngơi.
Vào lúc này tin tức Lưu Kỳ lọt vào Giang Đông và tin tức Tôn Sách phong tỏa thông thương đã truyền tới Kinh Châu. Nhất thời khiến Kinh Tương chấn động, trước đó không lâu Lưu Kỳ làm Chinh Nam Tướng Quân chinh phạt Trường Sa – Trương tiện, chỉ sau vài ngày đầu Trương Tiện được đưa tới Tương Dương. Nhanh chóng bình định phản loạn khiến uy danh của Lưu Kỳ từ từ nâng cao, không ngờ chỉ vài sau liền truyền về tin tức Lưu Kỳ bị nhốt ở Giang Đông, khiến toàn bộ Kinh Tương trở nên xôn xao. Lưu Kỳ bị nhốt ở Giang Đông đã hơn mười ngày mà Trường Sa lại không có tin tức truyền về, chắc chắn bên trong có điều quỷ dị.
Tương Dương, Châu Mục phủ.
Sắc mặt Lưu Biểu có chút âm trầm, trưởng tử của mình bị nhốt ở Giang Đông, vậy mà giờ y mới được biết. Ông biết Giang Đông tấn công Kinh Châu, ông vốn tưởng rằng chỉ là rối loạn thường xuyên phát sinh giống như trước kia, cũng chẳng có gì lạ. Không ngờ lần này chính là trưởng tử của mình bị nhốt ở Giang Đông, Lưu Biểu thoáng liếc nhìn mấy người phía dưới nói:
- Có ý kiến gì hãy nói đi?
Y Tịch tiến lên phía trước nói:
- Hiện tại quan trọng nhất chính là cần biết rõ đại công tử có bị nhốt ở Giang Đông thật hay không và tình cảnh hiện tại của đại công tử, nếu đại công tử thực sự bị nhốt ở Giang Đông, cần lập tức phái binh mã cứu viện.
Thái Mạo cũng đứng lên nói:
- Đúng vậy, trước hết cần phái người đi Trường Sa hỏi rõ tình hình, chuyện lớn như vậy mà Trường Sa không có truyền tin về, nói không chừng lại xuất hiện một gã Trương Tiện khác.