Chương 125
Viên tiểu tướng ngoài cửa liếc mắt nhìn Ngô Hùng một cái, nói:
- Ngươi chờ ở đây, đợi ta đi bẩm báo.
Chu Du và Thái Sử Từ, Hàn Đương đang trong đại trướng bàn tính chuyện thu hồi hai huyện Tu Thủy và huyện Ngả, Hàn Đương nhìn bản đồ nói:
- Đại Đô Đốc, ba vạn binh mã quân ta hoàn toàn có thể một lần hành động thu phục hai huyện, mạt tướng không phải đối thủ của Từ Thứ, nhưng vài viên tiểu tướng trong huyện Ngả mạt tướng không để vào mắt, chỉ cần năm nghìn binh mã mạt tướng có thể đánh hạ huyện Ngả, bắt giữ mấy viên tiểu tướng kia.
Chu Du lắc đầu nói:
- Huyện Ngả hiện tại đã cải tạo không khác gì huyện Du, trong huyện Ngả bây giờ có năm nghìn binh mã trấn thủ, nếu muốn dùng năm nghìn binh mã đánh hạ huyện Ngả là chuyện không có khả năng.
Chu Du không hề giữ thể diện cho Hàn Đương, nói.
Hàn Đương nghe Chu Du nói, sắc mặt đại biến không nói gì. Y tự nhiên hiểu rõ tính cách Chu Du, đừng nhìn Chu Du bình thường tao nhã nhưng vừa đến đại doanh sẽ không hề chùn tay đối với tướng lãnh, đại tướng Giang Đông cũng đã thích ứng với tính cách của Chu Du. Hàn Đương thật không ngờ chỉ vài ngày huyện Ngả đã tăng thêm hai nghìn binh mã trấn thủ, hơn nữa còn cải tạo lại thành trì huyện Ngả.
Chu Du không để ý tới Hàn Đương, mà nhìn huyện Ngả tiếp tục nói:
- Muốn một lần hành động đánh hạ hai huyện Tu Thủy và huyện Ngả cũng không phải không có khả năng, chỉ cần thuận lợi đánh hạ huyện Tu Thủy, chắc chắn Từ Thứ sẽ cầu viện huyện Ngả, nhân lúc huyện Ngả trống rỗng chính là lúc đại quân có thể nhất cửa đánh hạ huyện Ngả.
Nói xong nhìn Thái Sử Từ nói:
- Thái Sử Tướng Quân, tối nay ngươi dẫn theo một vạn binh mã chạy tới huyện Ngả, không cần công thành chỉ cần hạ doanh bên ngoài, khi thấy binh mã huyện Ngả rời khi thành liền tập kích bất ngờ đánh chiếm huyện Ngả.
Thái Sử Từ lập tức nói:
- Rõ.
Nói xong lập tức chuẩn bị đi điểm binh mã, lại thấy một viên tiểu tướng chạy vào nói:
- Khởi bẩm Tướng Quân, huyện Tu Thủy phái sứ giả đến, có cho phép vào hay không?
- Oh.
Chu Du có chút ngạc nhiên, đại quân chuẩn bị giao chiến, Từ Tứ lại còn phái sứ giả tới, chẳng lẽ tới hạ chiến thư? Nghĩ vậy Chu Du cười cười nói:
- Cho y vào.
- Rõ.
Tiểu tướng rời đi không lâu, Ngô Hùng đã xuất hiện trong đại trướng.
Ngô Hùng nhìn Chu Du trước mặt còn trẻ tuổi hơn so với lời đồn, nói:
- Tại hạ phụng mệnh Quân Sư đến thương lượng với Đô Đốc.
Ngô Hùng thoáng liếc nhìn Thái Sử Từ và Hàn Đương ở bên, cũng không giấu diếm nói:
- Tại hạ phụng mệnh Quân Sư đến nghị hòa với Đô Đốc.
- Nghị hòa?
Chu Du có chút nghi hoặc, ngay cả Thái Sử Từ và Hàn Đương ở bên cũng thần tình mê muội, Kinh Châu và Giang Đông từ xưa đến nay đã bao giờ nghị hòa, nếu nghị hòa có thể giải quyết còn phải đánh nhau nhiều năm như vậy làm gì?
Nghĩ đến nội dung trong tín thư, Ngô Hùng không thể không cẩn thận, khi ra khỏi thành mở tín thư ra, nội dung trên thẻ tre dù họa y không nhẹ. Tuy rằng y không phải lão tướng Kinh Châu, nhưng y biết rõ cừu hận giữa Kinh Châu và Giang Đông, cừu hận như thế làm sao có thể hội nghị, nếu để cho Lưu Biểu biết Từ Thứ bí mật nghị hòa với Giang Đông, tám phần mười sẽ phái người đến lấy thủ cấp của Từ Thứ. Chỉ có điều cuối tín thư Từ Thứ nhắn nhỏ làm y yên tâm hơn nhiều, lúc này hủy tín thư chạy tới đại doanh Giang Đông.
Ngô Hùng nhìn mấy người cười nói:
- Ta nghĩ Đô Đốc biết thế cục thiên hạ hiện nay, không biết Đô Đốc cho rằng lúc này có phải thời điểm khai chiến hay không?
Chu Du lắc đầu nói:
- Thực sự lúc này không phải thời điểm khai chiến.
Ngô Hùng nhỏ giọng nói:
- Nếu Đô Đốc và Quân Sư nhà ta đều biết lúc này không phải thời điểm khai chiến, vậy sao không tạm nghị hòa để tương lại quyết phân thắng bại?
Chu Du nhìn Ngô Hùng cười nói:
- Lúc này thực sực không phải thời điểm tốt nhất khai chiến, nhưng đại quân Kinh Châu ngươi lại chiếm cứ hai huyện Giang Đông, ngươi cũng biết sự quan trọng của hai huyện này, chẳng lẽ Quân Sư nhà ngươi sẽ buông tha hai huyện này sao?
Ngô Hùng lắc lắc đầu, hai huyện này là cứ điểm trọng yếu sau này Kinh Châu tiến công Giang Đông bất luận thế nào cũng không thể buông tha. Chỉ là trên mặt cũng không biểu hiện, nói:
- Quân Sư nhà ta nói, chỉ cần Đô Đốc có thể biểu hiện thành ý, không phải không thể trao đổi hai huyện kia với Giang Đông.
Trong lòng Chu Du cũng đoán được đôi phần thành ý theo lời Ngô Hùng nói, tám phần chính là Lưu Kỳ, Chu Du ra vẻ không biết:
- Không biết Quân Sư nhà ngươi muốn thành ý thế nào?
Ngô Hùng đương nhiên không nghĩ Chu Du thực sự không biết, trước khi đi Từ Thứ từng nhắn nhủ y, tài năng của Chu Du này không hề thua ta, thấy mầm biết cây, chỉ cần dựa theo lời nhắn nhủ này y có thể đoán được ý tứ bên trong. Chỉ là Ngô Hùng lại lộ ra vẻ mặt khó xử, nói:
- Chỉ cần Giang Đông có thể khiến đại công tử nhà ta bình an trở về Kinh Châu, như vậy hai huyện cũng không phải không trả được. . .
Chu Du phía trên còn không nói gì, Hàn Đương và Thái Sử Từ ở bên đã biến đổi sắc mặt. Lưu Kỳ ở Giang Đông đánh tan năm nghìn binh mã Giang Đông, chém chết đại tướng Giang Đông - Tôn Hà, hôm trước còn tới trại ngựa Bà Dương đánh cướp, Giang Đông rộng lớn như vậy thế nhưng đoàn kỵ binh Lưu Kỳ lại giống như ở ngay hậu hoa viên tung hoành ngang dọc, việc này đối với Giang Đông quả thực là nỗi sỉ nhục vô cùng to lớn, Giang Đông từ Tôn Sách cho đến các tướng bất luận thế nào đi nữa cũng không bỏ qua cho Lưu Kỳ.
Lúc này nghe Ngô Hùng chậm rãi nói, Hàn Đương quát lớn:
- Đừng hòng! Đại Đô Đốc ở đây, ít ngày nữa sẽ thu hôi hai huyện Tu Thủy và huyện Ngả, cần gì nhiều lời với gã Từ Thứ kia, ngươi muốn dùng đất Giang Đông ta đổi lấy tính mạng Lưu Kỳ quả thực là vọng tưởng.
Nghe Hàn Đương hô lớn làm trong đầu Ngô Hùng vang lên tiếng ồ ồ, nhướng mày nhìn về phía Chu Du nói:
- Không biết trong đại quân là Hàn Tướng Quân làm cho hay Đại Đô Đốc làm chủ?
Hàn Đương mắt đỏ ngầu, nói:
- Đương nhiên là Đại Đô Đốc làm chủ. Nhưng tuyệt đối không thể buông tha Lưu Kỳ.
Ngô Hùng sau khi nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Chu Du nói:
- Đô Đốc cũng có tâm tư giống Hàn Tướng Quân sao?
Nói xong chỉnh sửa quần áo có chút nhếch nhác, chỉ cần Chu Du gật đầu một cái y sẽ rời đi.
Chu Du cười nói:
- Thiên hạ này không có chuyện gì không thể thương lượng, chỉ là có muốn bỏ ra giá lớn hay không? Chỉ cần Quân Sư nhà ngươi nguyện ý biểu hiện thành ý với Giang Đông, cũng không phải không có khả năng buông tha Lưu Kỳ.
Lời nói giống như từ miệng bằng hữu phát ra, nhưng hương vị hoàn toàn khác biệt.
Hàn Đương khó tin nhìn Chu Du nói:
- Đại Đô Đốc. . .
- Hả?
Chu Du quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Đương một cái, Hàn Đương sắc mặt phẫn nộ cúi đầu không nói gì, Thái Sử Từ liền vỗ vỗ vai Hàn Đương an ủi, ở trong quân đừng bao giờ tranh luận với Chu Du.
Ngô Hùng cười cười nói:
- Nếu Đại Đô Đốc nói thế, tại hạ cũng không giấu diếm.