Chương 126
Nói xong theo như lời trong tín thư, lấy ra một cây gậy trúc giản giao cho Chu Du nói:
- Chỉ cần Đại Đô Đốc ký hiệp ước này, Quân Sư nhà ta sẽ tạm thời rời huyện Thủy, đợi sau khi đại công tử an toàn trở lại Kinh Châu sẽ chắp tay giao nốt huyện Ngả.
Chu Du tiếp nhận thẻ tre, mơ hồ vừa nhìn liền ký danh của mình xuống thẻ tre, sau đó đưa cho Ngô Hùng đang thơ thẩn, nói:
- Vậy hãy làm theo như lời trên thư.
Ngô Hùng từ ngạc nhiên tỉnh lại, thoáng cúi đầu nhìn hai chữ lớn uốn lượn như rồng bay phượng múa trên thẻ tre, âm thầm bội phục Chu Du văn hoa kiệt xuất, ngẩng đầu lên nói:
- Một khi đã như vậy, tại hạ ngay lập tức trở lại huyện Tu Thủy đợi Đô Đốc xa giá, cáo từ.
Chờ Ngô Hùng rời khỏi đại doanh, Chu Du mới quay đầu nhìn về phía Thái Sử Từ và Hàn Đương nói:
- Các ngươi nghi hoặc vì sao ta lại đồng ý ký hiệp ước?
Thấy hai người gật đầu, Chu Du tiếp tục nói:
- Ngươi cũng biết trên hiệp ước viết cái gì chứ?
Nói xong cũng không đợi hai người trả lời, lại nói:
- Trên hiệp ước nói, chỉ cần ta đồng ý thả Lưu Kỳ, Từ Thứ sẽ chắp tay giao huyện Tu Thủy cho Giang Đông.
Theo nội dung đơn giản trên hiệp ước, tối nay chính là lúc Từ Thứ mở cửa thành cho đại quân Chu Du vào thành.
Chu Du nói xong, cười ha hả:
- Từ Thứ kia thực sự cho rằng kế trá hàng đơn giản này có thể gạt được ta?
Thái Sử Từ và Hàn Đương đều rùng mình, Thái Sử Từ nói:
- Biết ngay là trá hàng, Đô Đốc vì sao còn ký hiệp ước?
Chu Du phẩy phẩy tay lơ đễnh nói:
- Không sao, ta ký hiệp ước trá hàng tự nhiên có đối sách.
Nói xong nhìn Thái Sử Từ nói:
- Nguyên bản ta còn chưa biết làm thế nào đánh hạ hai huyện, không ngờ Từ Thứ lại tặng cho ta cơ hội tót, Thái Sử Tướng Quân thống lĩnh một vạn binh mã ẩn nấp ở huyện Ngả, đợi tới khi huyện Ngả đi tiếp viện huyện Tu Thủy chính là lúc đánh chiếm huyện Ngả.
Chu Du nói xong nhìn về phía Hàn Đương:
- Hàn Tướng Quân và ta cùng nhau thống lĩnh binh mã tức khắc đuổi tới bên ngoài huyện Tu Thủy, cắm đại doanh ngoài thành Tu Thủy, khi bao vây đại quân Kinh Châu trong thành, ta nghĩ Từ Thứ kia biết ta ký phân hiệp ước chắc chắn phái người mai phục ngoài thành, ta bắt chước phá kế của y, xem y đối phó thế nào.
Thái Sử Từ nói:
- Đại Đô Đốc, nếu như hiện tại bao vây đại quân Kinh Châu trong thành, Từ Thứ kia làm sao còn có thể mở cửa thành nghênh đón Đô Đốc vào thành.
Chu Du lắc đầu nói:
- Hiện tượng thiên văn khó lương, không ai dám nói trời nhất định sẽ mưa, Từ Thứ kia còn dám phóng hỏa đốt núi, có thể thấy được người này rất ưa mạo hiểm. Ta dẫn đại quân tiến đến hoặc là ta nhìn thấu mưu kế của y hoặc là ta nóng lòng muốn vào thành, mặc dù Từ Thứ kia biết nguy hiểm cũng nhất định không bỏ qua cơ hội này.
Thái Sử Từ cảm thấy Từ Thứ cũng không phải người ưa mạo hiểm định mở miệng nói, thì lại nghe Chu Du nói:
- Khi đại quận vào thành chỉ cần chầm chậm mà đi, không cần quá mức chật chội, tiến lui có thứ tự. Tuy rằng Từ Thứ trong thành thiết lập mai phục cũng có thể nhất cử công hãm huyện Tu Thủy.
Hàn Đương nói:
- Hiệp ước Đô Đốc ký với Từ Thứ phải làm thế nào bây giờ? Nếu truyền ra ngoài chẳng phải sẽ nói Đô Đốc nói không giữ lời sao?
Chu Du lắc đầu nói:
- Thiên hạ có ai tin Kinh Châu và Giang Đông nghị hòa, huống hồ nghị hòa cũng không bẩm báo với chủ công làm sao có thể tính là nghị hòa, Từ Thứ kia sẽ không thể không rõ.
Hàn Đương, Thái Sử Từ lúc này không nói gì rời đi chuẩn bị, ba vạn đại quân lập tức được điều động. Sau nửa canh giờ, Thái Sử Từ thống lĩnh một vạn đại quân yên lặng rời đại doanh, đi đường vòng tới huyện Ngả. Còn Chu Du dẫn theo đại quân còn lại đi tới huyện Tu Thủy, trong đại doanh vẻn vẹn lưu lại hai nghìn binh mã trong coi đồ lương thảo. Đại quân Chu Du thoáng chốc đã tiếp cận thành Tu Thủy.
Huyện Tu Thủy, trên tường thành đề phòng nghiêm ngặt cứ năm bước lại có một tốp binh sĩ, mười bước có một trạm canh gác, toàn thân sĩ tốt khôi giáp chỉnh tề, dựng thân thẳng tắp thỉnh thoảng còn chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài thành.
Ô ô ô. . .Tiến kèn vang trầm thấp, khiến sĩ tốt trên tường thành chuyển ánh mắt nhìn về phía xa xa, lập tức thấy trên quan đạo trong rừng cây phía xa xa xuất hiện một đội binh mã, tinh kỳ theo gió tung bay phấp phới, cả đám sĩ tốt tạo thành phương trận tay cầm trường mâu chậm rãi tiến về huyện Tu Thủy, đại quân còn chưa tới đã bốc lên sĩ khĩ mãnh liệt đập vào mặt.
Tiểu giáo thủ thành bật người quay đầu nói với sĩ tốt bên cạnh:
- Lập tức kích trống, chuẩn bị nghênh địch.
Một lát sau, tiếng trống vang dồn dập truyền khắp huyện Tu Thủy, đại quân trong thành sớm có chuẩn bị, chỉ thấy từng đội từng đội binh mã dưới sự chỉ huy của Hoàng Trung lên thành lâu tạo thành trận địa sẵn sàng đón địch, một trận quân nordungwj thẳng tùy thời bắn về phía ngoài thành, cự thạch cây lăn chuyển đến tường thành chuẩn bị lắn xuống dưới thành.
Từ Thứ, Hoàng Trung và vài tến Giáo Uý sánh bước đi lên lầu thành nhìn đại quân cách đó không xa, quân dung nghiêm chỉnh, sĩ khí cao ngất, hùng tráng uy vũ không gì tả nổi thoạt nhìn chính là quân sĩ tinh nhuệ, cho dù ai cũng không ngờ đây là hai vạn đại quân từng thất bại trong tay Từ Thứ.
Từ Thứ nhìn đại quân ngoài thành nói:
- Chu Du này quả thực bất phàm, chỉ vài ngày có thể huấn luyện đoàn bại binh thành tinh nhuệ như thế.
Cũng là chuyên gia binh pháp, Từ Thứ tứ nhiên nhận ra hai vạn binh mã giờ phút này được Chu Du huấn luyện trở thành cánh tay đắc lực.
Hoàng Trung cũng gật gật đầu nói:
- Lúc trước ta ở Kinh Châu theo Trấn Nam Tướng Quân chinh chiến, Chu Du này đã danh mãn Giang Đông, vài năm không gặp Chu Du này giờ đã danh chấn thiên hạ, trở thành Đại Đô Đốc Giang Đông, quan sát quân đội Giang Đông, cảm giác thời gian trôi qua quá mau chỉ chớp mắt đã già rồi.
Tuy cảm thán, nhưng Hoàng Trung nhìn đại quân ngoài thành trong lòng vẫn tràn đầy nhiệt huyết, hận không thể thống lĩnh binh mã ra ngoài đánh giết một trận.
Từ Thứ cười nói:
- Tướng Quân càng già càng dẻo dai, ở Kinh Châu e là không mấy người là đối thủ của Tướng Quân.
Hoàng Trung lắc đầu nói:
- Ta mặc dù tự tin nhưng cũng không dám ngông cuồng, ở Kinh Châu không nói đến hai đại tướng Vương Uy, Văn Sính, chỉ cần nói đến Ngũ Hổ Nam Kinh cũng không ai không giỏi, trải qua hai năm e là ta đã không phải đối thủ của bọn họ. Đừng nói đến những kỳ nhân dị sĩ ẩn nấp ở Kinh Tương, thực sự người trên ta có hàng tá người.
Cái này Từ Thứ không phản đối, Dương Linh chính là một trong Ngũ Hổ Nam Kinh, lực lượng cực lớn. So về lực lượng ngay cả Hoàng Trung cũng thua kém, hơn nữa Kinh Tương là nơi rất nhiều danh nhân hiền sĩ, chỉ là Lưu Biểu không trọng dụng mà thôi, y đã quyết định sau khi Lưu Kỳ trở về nhất định phải khuyên hắn mời chào những người này mới được.
Khi nói chuyện, đại quân Giang Đông đã tiếp cận huyện Tu Thủy, hai vạn đại quân tạo thành trận địa phòng ngự hình tròn, đồng thời có sĩ tốt dựng doanh trại đơn giản, làm chỗ nghỉ ngơi tạm thời.