Chương 127
Ngoài huyện Tu Thủy, hai vạn binh mã Chu Du xây dựng cơ sở tạm thời hoàn toàn trái ngược đối với binh mã trong huyện Tu Thủy, sẩm tối một gã thám báo nhất cử hành động dò xét tình hình đối phương, muốn dựa vào tình hình trước mắt không kinh động đối phương triệu tập binh mã là chuyện không khả năng.
Hơn mười đại doanh Giang Đông lúc này đã châm đến đuốc sáng trưng, chiếu rọi đại doanh sáng sủa dị thường, Chu Thương dẫn theo hai nghìn binh mã ẩn nấp ngoài đại doanh sau khi Chu Du thống lĩnh binh mã rời đi. Mấy trăm sĩ tốt tay cầm đại đao, lẳng lặng đi theo Chu Thương, đây chính là hơn năm trăm sĩ tốt lực lượng cực lớn được Chu Thương chọn ra từ hai vạn đại quân.
Bởi vì lần đầu tự mình lãnh binh, bàn tay Chu Thương nắm đại đao tràn đầy mồ hôi, trên trán mơ hồ cũng có mô hồ đọng thành giọt, đôi mắt trừng lớn chằm chằm nhìn đại doanh Giang Đông ở ngoài mấy trăm trượng, đại quân Chu Du hành quân cấp bách vì thế cũng không mang theo lương thảo, hơn nữa Chu Du chỉ để lại hai nghìn binh mã trông coi lương thảo và quân thu.
Chạng vạng tối mặt trời đã khuất núi, màn đêm bao phủ bầu trời. Lúc này chính là thời điểm đại quân buông lỏng cảnh giác, Chu Thương nắm chặt khôi giáp vung tay lên, hai nghìn binh mã phía sau lặng lẽ không tiến động tiến về phía đại doanh Giang Đông.
Ở cửa đại doanh, đám sĩ tốt đang dựa vào cửa gật gù, đột nhiên một gã sĩ tốt hé mắt nhìn chợt thấy bóng người cách đó không xa không khỏi giật mình tỉnh giấc, nhìn binh mã Kinh Châu gần trong gang tấc, gã sĩ tốt kêu lớn. Chu Thương tay nhanh mắt lẹ chĩa đại đao ra ngoài, trực tiếp vỗ vỗ vào người thức tỉnh gã sĩ tốt.
- Xì!
Thanh âm đại đao xuyên thấu khôi giáp khiến những sĩ tốt ở bên bừng tỉnh, Chu Thương không nghĩ nhiều mạnh mẽ tiến lên vài bước, dừng lại trước rào chắn gỗ trước đại doanh, hét lên một tiếng phá tan rào gỗ ném qua cửa đại doanh, tiếng vang rốt cục kinh động sĩ tốt trong doanh, cả đám sĩ tốt từ lều trại chạy ra xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Chu Thương căn bản không để bọn họ kịp phản ứng, bước nhanh tiến đến rút đại đao cắm trên cổ sĩ tốt Giang Đông nổi giận gầm lớn, dẫn theo hai nghìn binh mã xông vào đại doanh chém giết. Tư Mã ở lại trấn thủ đại doanh Giang Đông rốt cuộc phản ứng, vừa sai người kích trống tập hợp binh sĩ vừa dẫn theo thân binh phóng về phía Chu Thương, ý đồ ngăn cản quân Tiên Phong của Chu Thương.
Nhìn tướng lãnh Giang Đông trước mặt Chu Thương không chút do dự, giơ đại đạo vọt lên:
Keng! Tiếng binh khí chạm vào nhau lăng liệt trên không trung, hai tay Tư Mã Giang Đông cầm đại đao có chút lạnh rung, vừa rồi va chạm mãnh liệt khiến y thiếu chút nữa không cầm nổi binh khí. Dương như bất mãn một lần không giết chết tiểu tướng Giang Đông, Chu Thương nổi giận gầm một tiếng lại tiếp tục vọt lên, tiểu tướng kia mơ hồ có chút sợ hãi bỏ lại Chu Thương tiến về phía đám đông sĩ tốt, Chu Thương liền truy đuổi phía sau không bỏ.
Khi hai nghìn binh mã vọt vào đại doanh Giang Đông, cũng đã châm đuốc sáng trưng, theo Chu Thương đánh sâu vào đại doanh thường thường quăng đuốc trong đại doanh, lều trại xung quanh đều bị lửa lớn thiêu đốt rất nhanh lan tràn khắp đại doanh Giang Đông.
Tiểu tướng Giang Đông xoay người bước đi rốt cuộc chạy tới nơi sĩ tốt Giang Đông tụ tập, gần nghìn sĩ tốt tụ tập ở đây, cả đám quần áo không chỉnh tề thậm chí có tên còn chưa kịp mặc khôi giáp, gã tiểu tướng dẫn theo thân binh đuổi tới không kịp chỉnh đốn binh mã, liền thống lĩnh binh mã đánh giáp lá cà với đại quân Chu Thương truy kích phía sau.
Năm trăm sĩ tốt phía trước giống như một thanh cương đao, dưới sự chỉ huy của Chu Thương bẻ gãy nghiền nát gần nghìn sĩ tốt phía trước, nguyên bản sĩ tốt Giang Đông có chút hỗn loạn thoáng chốc tan rã, binh mã phía sau Chu Thương đánh sâu vào bốn phía. Chu Thương nhìn binh mã xung quanh đã tán loạn, liền hét lớn:
- Giết địch, đốt doanh cho ta.
Ra lệnh một tiếng khiến đại quân nguyên bản theo sau Chu Thương lập tức ầm ầm tản ra, từng đội từng đội quân ngũ sắp thành hàng dài dưới sự chỉ huy của đội trưởng truy kích sĩ tốt Giang Đông xung quanh, đồng thời không quên thiêu đốt tàn phá đại doanh.
Chu Thương dẫn theo năm trăm sĩ tốt vọt tới hậu doanh, nhìn lương thảo quân nhu chồng chất như núi, Chu Thương không chút tiếc nuối tùy tay ném đuốc lên đống lương thảo, lương thảo xì một tiếng liền bốc cháy, ngọn lửa càng lúc càng cao thậm chí khiến ánh nắng nguyên bản sắp tiêu tan càng thêm vài phần diễm lệ. Cuối cùng thoáng nhìn lương thảo bốc cháy, Chu Thương dẫn theo sĩ tốt tiến đến đánh chết sĩ tốt Giang Đông bỏ trốn.
Gần một khắc đồng hồ, hài nghìn binh mã Giang Đông đóng ở đại doanh đã bị Chu Thương tàn sát hầu như không còn, những kẻ may mắn sống sót đã chạy không thấy tung tích. Cũng không quan tâm tới sĩ tốt bỏ chạy, sau khi Chu Thương đánh tan binh mã Giang Đông lập tức thống lĩnh hai nghìn binh mã men theo đường nhỏ tiến về huyện Tu Thủy.
. . . . . .
Trên con đường thông qua huyện Ngả, Tô Phi dẫn theo hai nghìn binh mã đã sắp xếp xong xuôi. Khe núi không sâu đứng trên hai bên sườn núi là có thể nhìn rõ đáy cốc. Nhưng Tô Phi cũng không buông lỏng ngược lại phái ra một đội thám báo tùy thời chú ý tình hình xung quanh, hai bên khe sâu đã chuận bị lượng lớn cây lăn và đá lớn. Ngoài ra Tô Phi còn sai người chặt cây, vót cây thành một đống trông nhọn đặt trên hai vách núi đá. Trong khe sâu Tô Phi còn đổ lưu huỳnh vào lùm cây và chất đầy củi đốt phía dưới, tiếp đến che cỏ khô lên phía trên, nếu không nhìn kỹ còn tưởng rằng là cành khô lá úa.
- Bẩm báo Tướng Quân.
Một gã thám báo chạy tới, nói:
- Đại quân Giang Đông đã tới.
Tinh thần Tô Phi chấn động, vay tay lên ra hiệu cho đại quân hai bên sườn núi nhanh chóng ẩn nấp, không lâu sau tiếng bước chân ầm vang trong khe sâu, xuyên qua lùm cây rậm rạp Tô Phi có thể nhìn thấy từng đội từng đội binh mã dưới cốc đang chậm rãi mà đi.
Nhìn khe sâu trước mắt, ánh mắt Thái Sử Từ chợt lóe. Đây không phải lần đầu tiên y qua khe sâu này, nhưng trước kia huyện Ngả và huyện Tu Thủy chưa bị vây hãm tự nhiên không cần lo lắng. Nhưng hiện tại đại quân Kinh Châu đã đánh vào Giang Đông, nếu như đại quân Kinh Châu mai phục trên núi, chắc chắn binh mã Giang Đông thương vong thảm trọng.
Tuy rằng y hoài nghi Kinh Châu hiện tại không dư thừa binh mã mai phục ở đây, nhưng y vẫn sai người đi trước dò xét. Đại quân ở khe sâu chậm rãi dừng lại, một đội thám báo cưỡi khoái mã tiến vào khe sâu xem xét. Núi cao cây cối rậm rạp, vì thế lúc chạng vạng tối khe sâu không có nhiều ánh sáng, vài gã thám báo xem xét khe sâu một chút thấy không có điểm gì không ổn mới rời khỏi khe sâu.
Nghe sĩ tốt bẩm báo, Thái Sử Từ thở phào nhẹ nhõm:
- Có lẽ ta suy nghĩ nhiều, Từ Thứ kia mặc dù có tài nhưng không thể biết ta sẽ đi tới huyện Ngả. Dưới tình hình huyện Tu Thủy không đủ binh mã càng không thể chia quân đến mai phục.
Nghĩ vậy Thái Sử Từ không chút do dự, lệnh đại quân đi tước, tiến vào khe sâu chỉ thấy núi cao rừng rậm, Thái Sử Từ hạ lệnh đẩy nhanh tốc độ vượt qua khe sâu. Một vạn đại quân trong khe sâu tạo thành đoàn người thật dài, bước nhanh trong khe sâu.