Chương 129
Nói xong chắp tay cáo từ, hai vạn đại quân phía sau chậm rãi thoái lui, thoạt nhìn không chút rối loạn.
Không ngờ Chu Du này lại là người tinh tế như vậy . Từ Thứ đối với biểu hiện của Chu Du có chút giật mình, dù sao bọn họ những người tài năng như bọn họ không phải kẻ tâm cao khí ngạo cũng không dễ dàng thừa nhận thất bại. Chu Du lần này thừa nhận thất bại trước mặt mọi người rất được Từ Thứ ca ngợi, hai là hạ chiến thư đối với Từ Thứ, ít ngày nữa có thể tiến đến so đấu với Từ Thứ, đến lúc đó mới là long tranh hổ đấu thực sự.
Nếu Chu Du muốn rời đi, vậy Lưu Bàn canh giữ bên ngoài không còn tác dụng gì, Từ Thứ nói với thám báo phía sau:
- Truyền lệnh cho Lưu Bàn Tướng Quân lập tức về thành.
- Rõ.
Gã thám báo kia xoay người rời đi.
Sau nửa canh giờ, đại quân Chu Du quay lại Kiến Xương, sau khi dựng trại xong Chu Du gọi Hàn Đương tới:
- Hàn Tướng Quân dẫn ba nghìn binh mã đến tiếp ứng Thái Sử Tướng Quân.
Hàn Đương ngạc nhiên nói:
- Rõ.
Sau đó đứng dậy đi điều động binh mã.
Còn chưa ra đại doanh đã thấy một nghìn sĩ tốt dìu nhau trở về, người đi dầu chính là Thái Sử Từ. Lúc này bộ dáng Thái Sử Từ không còn chút uy phong, mũ giáp đã không biết rơi ở nơi nào, đầu tóc rối bời. Bả vai băng một mảnh vải trắng nhuộm thành màu đỏ, không giáp trên người cũng tràn đầy máu tươi.
Nhìn Thái Sử Từ trước mặt, Hàn Đương có chút không dám tin tưởng tiến lên đỡ lấy y, không kịp hỏi chuyện gì xảy ra liền hô nói với binh sĩ trong doanh:
- Mau đi gọi đại phu.
Tiếng hô này không chút cố kỵ, thanh âm cực lớn trực tiếp kinh động Chu Du trong đại trướng.
Chu Du đi ra đại trướng nhìn Thái Sử Từ trước mắt cũng tràn đầy vẻ khó tin, đang định hỏi liền thấy Thái Sử Từ quỳ gối trước mặt Chu Du, nức nở nói:
- Mạt tướng có lỗi với Đô Đốc, không hoàn thành nhiệm vụ Đô Đốc giao ngược lại thương vong nặng nề.
Chu Du đỡ Thái Sử Từ dậy nói:
- Nghĩa không cần tự trách, lần này tất cả đều là sai lầm của công cẩn, không liền quan gì tới Nghĩa. Nghĩa hãy nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt rồi nói sau.
Thái Sử Từ còn muốn nói nữa lại thấy Chu Du phẩy phẩy tay, đỡ y vào đại trướng, sau đó sai người đi mời đại phu.
Sau nửa canh giờ, miệng vết thương trên người Thái Sử Từ lại được băng bó lần nữa, một nghìn tàn binh y mang về cũng đều được chữa trị. Chu Du gọi đại phu tới, nói:
- Thái Sử Tướng Quân thế nào?
Đại phu lắc đầu nói:
- Thái Sử Tướng Quân không nguy hiểm đến tính mạng, Đô Đốc không cần lo lắng. Chỉ là Thái Sử Tướng Quân cần tĩnh dưỡng, nhất thời e là vô pháp khỏi hẳn.
Chu Du nhẹ nhàng thở phào, chỉ cần Thái Sử Từ không sao đã là quan trọng hơn hết thảy, nói:
- Từ ngày hôm nay ngươi phụ trách chăm sóc Thái Sử Tướng Quân, không được lơ là.
Đại phu vội nói:
- Xin Đô Đốc yên tâm.
Thấy đại phu lui ra, Chu Du cho người gọi Hàn Đương tới, Chu Du chưa từng gặp mặt Từ Thứ lần này chính là lần giao thủ đầu tiên, lại bị đánh bại. Muốn đánh bại đối thủ trước hết cần hiểu rõ đối thủ, mà người hiểu rõ Từ Thứ nhất chính là Hàn Đương và Thái Sử Từ, hiện tại Thái Sử Từ cần nghỉ ngơi không thể quấy nhiễu, đành phải gọi Hàn Đương tới trợ giúp.
Không lâu sau Hàn Đương tới đại trướng, Chu Du tỉ mỉ hỏi rõ từng hành động giữa y và Từ Thứ sau đó để y lui ra.
Tại huyện Tu Thủy, Lưu Bàn sắc mặt buồn rầu dẫn theo sĩ tốt trở về huyện Tu Thủy, lần này Chu Thương và Tô Phi đều đánh trận, duy chỉ có y ngồi không, đừng nói đến giao thủ với Chu Du, mà ngay cả gặp mặt Chu Du cũng không được.
Từ Thứ tự nhiên hiểu rõ tâm tư của Lưu Bàn, chỉ là hiện tại y không có thời gian an ủi Lưu Bàn, tài năng của Chu Du không phải hư danh, lần này vì Chu Du không biết mình, hơn nữa có chút khinh thường mình, vì thế mới thất bại nhưng Giang Đông cũng không thương gân động cốt, dưới trướng Chu Du còn có hai vạn đại quân cho nên Từ Thứ không thể không lo lắng.
Quan trọng nhất chính là chủ công Lưu Kỳ đến lúc này vẫn chưa có tin tức, thật giống như hơi nước bốc lên thoáng hiện lại mất, Trần Thất ở Giang Đông tìm hiểu thời gian dài cũng không nghe thấy tin tức của đoàn người Lưu Kỳ.
Thành Sài Tang là cứ điểm quan trọng tấn công Kinh Châu, có Đại Tướng Lăng Thao trấn thủ, trong thành có tổng cộng hai vạn binh mã. Trong đó có một vạn thủy quân, còn lại là bộ binh.
Trong một tòa phủ đệ tại thành Sài Tang, Đại Tướng Trình Phổ và Lăng Thao đang ngồi đối diện nhau. Nhận thấy vị Tướng Quân trước mắt lai lịch không kém mình, Trình Phổ không dám chậm trễ hỏi:
- Lăng Tướng Quân có tin tức của đám người Lưu Kỳ hay không?
Lăng Thao lắc lắc đầu nói:
- Bây giờ vẫn chưa.
Sau đó an ủi:
- Trình Tướng Quân xin yên tâm, chỉ cần Lưu Kỳ ba thành Hạ Khẩu, Nam Xương, Giang Hạ ta nhất định sẽ tìm được, ở gần Sài Tang không có quan đạo bọn họ không thể đi xa, tìm bọn họ thực sự dễ dàng.
Trình Phổ gật gật đầu, hai ngay nay đầu y như muốn phát điện, khi y đuổi tới Sài Tang đám người Lưu Kỳ đã rời đi một đêm tuy nói vùng này không có quan đạo nhưng một đêm đi mấy chục dặm cũng không thành vấn đề. Chuyện tình Lưu Kỳ cướp hai vị phu nhân đã khiến y muốn hạ lệnh phong tỏa, dù sao nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến toàn bộ Giang Đông mất mặt.
Nghĩ đến Hoàng Tổ ở Giang Hạ, Trình Phổ có chút không yên lòng, nói:
- Khua chiêng gõ trống tìm Lưu Kỳ, như vậy Hoàng Tổ ở Giang Hạ có tới ngăn cản hay không?
Lăng Thao lắc đầu nói:
- Hoàng Tổ kia mấy năm gần đây không ngừng chuẩn bị chiến đấu, trong quận có rất nhiều chuyền cần y xử lý, Hoàng Tổ này tự cao tự đại không coi ai ra gì vì thế Trình Tướng Quân không cần để ý.
Nghe nói Hoàng Tổ không ngừng chuẩn bị chiến đấu, Trình Phổ mới thở phào nhẹ nhõm, Hoàng Tổ này dù sao năm đó cũng là nhân vật trọng yếu chém chết Tôn Kiên không thể không đề phòng. Chỉ có điều nghĩ tới Kinh Châu muốn đánh vào Giang Đông, Trình Phổ nói:
- Nếu Hoàng Tổ không ngừng chuẩn bị chiến đấu, vì sao Lăng Tướng Quân không đánh Giang Hạ báo thù?
Lăng Thao chỉ vào bản đồ nói:
- Nơi này là quận Nam gần quận Giang Hạ, mà Phi Long Quân của Lưu Biểu ở ngay quận Nam một khi chiếm đánh Giang Hạ đại quân Giang Đông ta sẽ trực tiếp bị quân tiên phong Phi Long Quân công kích, muốn chiếm đánh Giang Hạ còn phải tìm thời cơ vạn toàn mới được.
Nghe Lăng Thao nói, Trình Phổ lắc đầu nói:
- Lăng Tướng Quân không cần lo lắng, lần này bản tướng dẫn theo hai nghìn Thân Vệ Quân của chủ công và năm nghìn kỵ binh, hơn nữa còn có hai tướng Tôn Tê và Tôn Tĩnh mỗi tướng dẫn theo một vạn binh mã đang trên đường tới đây, vừa vặn là thời cơ tốt đánh chiếm Giang Hạ.
- Oh, thật vậy sao?
Trong mắt Lăng Thao chợt lóe tinh quang, Giang Hạ có ba vạn binh mã công thêm Phi Long Quân tổng cộng có năm vạn, mà Sài Tang có hai vạn binh mã, cộng thêm bảy nghìn binh mã của Trình Phổ và hai vạn binh mã đang tới đủ đánh chiếm và tiếp quản Giang Hajrooif.