Tam Quốc Tranh Phong

Chương 130

Chương 130
Trong mắt Trình Phổ có chút hưng phấn nói:
- Không tồi, tuy rằng hiện tại chỉ có hai nghìn người tới Sài Tang, nhưng đội binh mã khác ngày mới có thể tới, ta cần chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó dùng một kích lôi đình đánh hạ Giang Hạ.
Lăng Thao gật gật đầu nói:
- Đã như vậy, trước hết chuẩn bị vũ khí công thành tranh thủ nhất cử công chiếm Giang Hạ.
Nói xong quát lớn với binh sĩ ngoài cửa:
- Ngươi đâu.
Không lâu sau một gã thân binh đi tới hành lễ, nói:
- Tham kiến Tướng Quân.
Lăng Thao nói với gã thân binh:
- Truyền lệnh, tích cực quấy rối Giang Hạ, tăng cường binh sĩ gây rối loạn lên gấp ba.
- Rõ.
Gã thân binh lĩnh mệnh rời đi.
Trình Phổ nhìn Lăng Thảo hỏi:
- Lăng Tướng Quân làm như vậy không sợ Hoàng Tổ sớm chuẩn bị sao?
Lăng Thao lắc đầu nói:
- Làm như vậy sẽ khiến Hoàng Tổ buông lỏng cảnh giác, như vậy vừa vặn nhân lúc Hoàng Tổ chưa chuẩn bị nhất cử đánh hạ Giang Hạ.
- Tướng Quân.
Một gã tiểu tướng chạy vào nói:
- Phía đông Sài Tang năm mươi dặm phát hiện hai đội kỵ binh có lẽ là đoàn người Lưu Kỳ mà Tướng Quân muốn tìm.
Nghe viên tiểu tướng nói, Trình Phổ và Lăng Thao cùng lúc đứng dậy, Lăng Thao và Trình Phổ liếc mắt nhìn nhau một cái sau đó phân phó viên tiểu tướng:
- Lập tức truyền lệnh, triệu tập một vạn binh mã đợi lệnh.
Viên tiểu tướng lĩnh mệnh rời đi, không lâu sau tiếng kèn hiệu vang lên, binh mã Sài Tang bắt đầu tập hợp. Trình Phổ và Lăng Thao đi đến thao trường là lúc một vạn binh mã tập kết hoàn chỉnh, hai vạn binh mã đi theo Trình Phổ đến đây cũng đang chờ lệnh xuất phát.
Trình Phổ và Lăng Thao thống lĩnh binh mã dưới sự dẫn đường của viên tiểu tướng đuổi theo đám người Lưu Kỳ.
Đại quân vừa rời đi hai canh giờ, năm nghìn kỵ binh phía sau liền đuổi tới Sài Tang, năm nghìn kỵ binh này chính là binh mã thoe Trình Phổ đến tiêu diệt đoàn quân Lưu Kỳ. Mỗi một Thân Vệ Quân đều được trang bị song mã tốc độ kinh người, năm nghìn kỵ binh bình thường căn bản không theo kịp, năm nghìn binh mã bị bỏ xa phía sau, cho đến lúc này mới đến Sài Tang.
Hai vạn đại quân quận Đan Dương đang hành quân cấp tốc, ngay cả cờ xí cũng không trang bị, cả đám ăn mặc không chỉnh tề dọc theo quan đạo chạy về phía trước, hai vạn đại quân này chính là hai vạn đại quân dưới sự thống lĩnh của Tôn Tê và Tôn Tĩnh.
Hai người đi đầu đoàn quân là đường huynh Tôn Tê và đường thúc Tôn Tĩnh của Tôn Sách, Tôn Tề nhìn quan đạo phía trước nói:
- Phụ thân, không lâu nữa sẽ rời quận Lư Giang, tiếp cận Sài Tang.
Tôn Tĩnh gật đầu thoáng nhìn đại quân phía sau nói:
- Dựa theo tốc độ hiện tại phải mất hai ngày nữa mới tới Sài Tang, tốc độ quá chậm, mau lệnh sĩ tốt đẩy nhanh tốc độ.
Thân binh phía sau lập tức chạy đi truyền lệnh, Tôn Tê thoáng nhìn binh sĩ phía sau tràn đầy mệt mỏi, không đành lòng nói:
- Phụ thân, đây đã là cực hạn đối với bộ binh, nếu đẩy nhanh tốc độ e là sẽ không chịu nổi. Sau đó dù đuổi tới Sài Tang cũng không thể đánh địch.
Tôn Tỉnh thoáng liếc nhìn, nói:
- Ngươi cho rằng chủ công lệnh chúng ta tới Sài Tàng thực sự vì tiêu diệt Lưu Kỳ sao?
Tôn Tê nghi hoặc nói:
- Chẳng lẽ không phải vậy?
Tôn Tĩnh lắc đầu nói:
- Đương nhiên không phải, xem như báo thù cho đệ đệ của ngươi cũng đâu cần từ quận Ngô triệu tập hai vạn binh mã? Chỉ cần binh mã Sài Tang và Cửu Giang đã đủ tiêu diệt hơn nghìn kỵ binh của Lưu Kỳ rồi, điều đáng nói chính là vì sao phải triệu tập binh mã ở quận Ngô?
Tôn Tê hỏi:
- Vì sao? Chẳng lẽ không phải vì báo thù cho đệ đệ sao?
Tôn Tĩnh nói:
- Một mặt cũng là báo thù cho đệ đệ của ngươi, mặt khác lấy cớ điều động binh mã Sài Tang, nếu ta đoán không nhầm chủ công muốn dụng binh đánh Kinh Châu.
Tôn Tê ngạc nhiên nói:
- Thế cục hiện tại căng thẳng không phải thời cơ tốt động thủ nha?
Tôn Tĩnh lắc đầu nói:
- Thế cục hiện tại căng thẳng nhưng không biết khi nào phương bắc mới bùng nổ chiến sự, nếu Kinh Châu không phòng bị chúng ta có thể dễ dàng chiếm lĩnh Giang Hạ, tiếp đến tấn công thâu tóm toàn bộ Kinh Châu.
Tôn Tê hít sâu một hơi không hỏi nữa, bởi y cũng không quá để ý tới việc này, y chỉ cần đánh giặc là được những chuyện khắc không quá quan tâm. Tôn Tĩnh nhìn nhi tử thở dài, nhi tử của y thực sự chỉ thích hợp làm một viên danh tướng thực không thích hợp làm lương tướng. Chỉ có điều giám sát chặt chẽ sẽ không có chuyện gì, Tôn Sách sở dĩ phái cha con bọn họ đi một mặt vì báo thù cho Tôn Hà, mặt khác cảm thấy áy náy muốn tặng phần công lao này cho cha con y xem như bồi thường. Y đã biết việc Tôn Sách tuyển dụng nhi tử của Tôn Hà vào Thân Vệ quân, điều này khiến y rất vui mừng. Cho dù Tôn Hà công lao lớn cũng không thể không thông qua tuyển chọn trực tiếp tiến vào Thân Vệ Quân được, vậy mà hài nhi hai mười tuổi vào Thân Vệ Quân, cho dù là người bình thường cũng có thể huấn luyện thành một viên tướng lãnh, đừng nói tiểu tử kia từ nhỏ theo Tôn Hà tập võ.
Mệnh lệnh rất nhanh được truyền xuống, hai vạn đại quân lại đẩy nhanh tốc độ hành quân.
Mưa gió nổi lên, nhưng đoàn người Lưu Kỳ không lúc nào ngừng nghỉ. Trải qua một ngày đêm phi nhanh đoàn người Lưu Kỳ rốt cuộc đi được mấy chục dặm, không có quan đạo chỉ có đường nhỏ vừa một chiếc xe ngựa đi qua, hơn nữa có nữ tử đi cùng vì thế tốc độ đoàn người Lưu Kỳ tự nhiên chậm lại.
Hiện tại đoàn người Lưu Kỳ đang nghỉ ngơi ở một chỗ trống trải, những sĩ tốt kia vài ngày rồi chưa nghỉ ngơi mà đám người Đại Kiều, Tiểu Kiều sau một ngày đêm đi lại cũng mệt mỏi không chịu được.
Có lẽ vì nơi này gần Giang Đông người ở thưa thớt, chạy một ngày một đêm cũng không thấy thôn xóm nào, sáng sớm tám trăm người Lưu Kỳ cắm trại ven đường cũng không thấy bóng dáng người nào qua đường.
Trong đại trướng trung quân, Lưu Kỳ, Vương Nghị và Cam Ninh đang nhìn bản đồ thảo luận xem tiếp đến nên làm thế nào.
Đối với Giang Hạ, Lưu Kỳ cũng không phải quá mức quen thuộc bởi vậy hắn không nói gì, mà chỉ yên lặng lắng nghe Vương Nghị và Cam Ninh phân tích.
Vương Nghị chỉ vào bản đồ nói:
- Thái Thú Giang Hạ là Hoàng Tổ, người này là một trong số ít những lão tướng dưới trướng Trấn Nam Tướng Quân, năm đó dẫn bộ hạ chém chết Tôn Kiên vì thế rất được Trấn Nam Tướng Quân coi trọng, nhậm chức Thái Thú Giang Hạ tới nay đã gần mười năm. Hoàng Tổ xuất thân Hoàng Thị Kinh Châu cũng là một đại tộc danh tiếng tại Kinh Châu. Hoàng Thị có quan hệ thông gia với Thái Thị, e là có chút mâu thuẫn với đại công tử.
Ngẩng đầu nhìn Lưu Kỳ, thấy Lưu Kỳ không nói gì, Vương Nghị lại tiếp tục nói:
- Hai năm nay Hoàng Tổ tham ô vơ vét của dân, ở Giang Hạ sưu cao thuế nặng không kiêng nể gì cả, đối với biên chế và trang bị quân sự lại chậm trễ, quân coi giữ Giang Hạ bại hoại không tuân thủ quân kỷ, thuộc cấp dưới trướng sớm oán hận y, ngay cả Trấn Nam Tướng Quân cũng có chút bất mãn với y, chỉ là nhìn vào công trạng trước kia mới không truy cứu.
Lưu Kỳ gật gật đầu, hắn cũng biết chút ít về tính cách của Hoàng Tổ, người này không chỉ tham tiền, hơn nữa ở Giang Hạ hành hạ thuộc hạ không có nhân tính, trên lịch sử Cam Ninh tìm Hoàng Tổ nương nhờ, thế nhưng Hoàng Tổ đối đãi với Cam Ninh giống như súc vật, sau bị Cam Ninh giết chết xem như gieo gió gặp bão.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất