Chương 131
Cam Ninh chỉ vào bản đồ nói:
- Hoàng Tổ và chủ công không có giao tình, nếu đến Giang Hạ e là chẳng khác gì lọt vào hang cọp, không bằng trực tiếp vượt qua Giang Hạ tới quận Nam sau đó trở về Tương Dương.
Trở lại Kinh Châu, đám người Cam Ninh lại gọi Lưu Kỳ là chủ công.
Lưu Kỳ gật gật đầu, Hoàng Tổ này xuất thân Hoàng Thị có quan hệ mật thiết với Thái Thị, e là không khỏi có điểm bất mãn đối với hắn, hắn cũng không muốn đến rồi phải nhìn sắc mặt người khác chi bằng trực tiếp vượt qua Giang Hạ quay về Tương Dương. Vượt qua Giang Hạ chính là quận Nam, nghe nói Phi Long Quân ngay ở quận Nam không bằng đi tới xem thế nào, nghĩ vậy Lưu Kỳ nói:
- Đã như vậy trực tiếp vượt qua Giang Hạ tới quận Nam, ta cũng muốn tận mắt chứng kiến Phi Long Quân nổi danh sánh ngang Phi Hổ Quân.
Vương Nghị cười cười không nói gì, Phi Hổ Quân và Phi Long Quân cạnh tranh lẫn nhau không phải chuyện bí mật, nhưng loại cạnh tranh này không thể hiện rõ trên mặt. Huống hồ Phi Hổ Vệ bọn họ lần này tiến đến Giang Đông bình an trở về cũng đủ để hãnh diện đứng trước mặt Phi Long Quân.
Cam Ninh làm tất cả mọi việc chính yếu vì Lưu Kỳ tự nhiên không phản đối, chỉ là bọn họ đã rời khỏi Giang Đông mà Trường Sa không ai hay biết, y cảm thấy nên phái người đi thông báo một tiếng, Cam Ninh nhìn Lưu Kỳ nói:
- Chủ công hiện tại rời khỏi Giang Đông, nên phái người đi tới Trường Sa thông báo với Quân Sư một tiếng?
Nghe Cam Ninh nói Lưu Kỳ không nói gì, hắn sau khi về Kinh Châu cũng tính thông báo tin tức của mình tới Trường Sa nhưng hắn lại cảm thấy thoát ẩn thoát hiện như lúc này có thể làm được nhiều chuyện, không cần giống như trước làm gì cũng phải đắn đo. Nhưng nếu như không thông báo tới Trường Sa sợ là Trường Sa rối loạn. Ngẫm nghĩ, Lưu Kỳ nói:
- Ngươi phái người đi Trường Sa thông báo với Quân Sư ta đã binh an trở về Kinh Châu, nhắn tạm thời không được tiết lộ ra ngoài.
Cam Ninh gật gật đầu, tuy Lưu Kỳ không nói gì nhưng y cũng đoán được vài phần dụng ý của Lưu Kỳ.
- Khởi bẩm chủ công, có người cầu kiến.
Thanh âm một gã sĩ tốt truyền đến.
Lưu Kỳ có chút nghi hoặc nhìn gã sĩ tốt bên ngoài không nói rõ là người nào cầu kiến, liền hỏi:
- Người nào cầu kiến?
Thanh âm một nữ tử truyền đến:
- Khởi bẩm Tướng Quân, nô tỳ phụng mệnh tiểu thư đến bái kiến Tướng Quân.
Nghe thị nữ nói, Lưu Kỳ đã biết Đại Kiều sai nàng đến, bởi tính cách Tiểu Kiều mềm yếu hết thảy đều nghe theo Đại Kiều sắp xếp, Lưu Kỳ nói:
- Vào đi.
Thị nữ xốc rèm che lên, Lưu Kỳ biết nàng là thị nữ bên cạnh Đại Kiều, hỏi:
- Tiểu Thư nhà ngươi sai ngươi đến đây có chuyện gì?
Thị nữ thi lễ với Lưu Kỳ nói:
- Tiểu thư nhà ta mời Tướng Quân đến.
Lưu Kỳ gật đầu ra hiệu cho hai người Cam Ninh đi chuẩn bị, đứng dậy đi tới trước đại trướng của Đại Kiều, Tiểu Kiều. Đại trướng của Đại Kiều và Tiểu Kiều rất gần đại trướng của Lưu Kỳ, vì thế đi rất nhanh liền đến. Lưu Kỳ đứng ngoài trướng chờ, sai thị nữ kia vào bẩm báo.
Không lâu sau thị nữ đi ra nói:
- Tiểu thư nhà ta mời Tướng Quân vào.
Nói xong nhấc rèm lên mời Lưu Kỳ đi vào.
Lưu Kỳ cúi đầu tiến vào đại trướng liền thấy Đại Kiều, Tiểu Kiều đang ngồi một chỗ chờ hắn, thấy Lưu Kỳ tiến vào hai nàng đứng dậy sau đó thi lễ nói:
- Đại công tử, mời ngồi.
Lưu Kỳ cũng không khách khí ngồi đối diện Đại Kiều, ngẩng đầu nhìn về phía hai nàng, đây là lần đầu tiên Lưu Kỳ nhìn hai nàng ở khoảng cách gần, không khỏi có chút sững sờ. Làn da nõn nà như hoa như ngọc, khuôn mặt xinh đẹp không gì tả hết.
Lưu Kỳ chằm chằm nhìn hai nàng, sắc mặt hai nàng đỏ bừng, Tiểu Kiều e thẹn vội vàng cúi đầu. Lúc này Lưu Kỳ mới kịp phản ứng ho khan một tiếng, nói:
- Không biết hai nàng gọi tại hạ đến có việc gì?
Đại Kiều thấy Lưu Kỳ không quá phận, mới thở phào nhẹ nhõm nói:
- Lần này mời Tướng Quân đến là hi vọng Tướng Quân phái người đi mời gia phụ ta đến đây, nếu gia phụ biết tỷ muội ta ở đây e là rất lo lắng.
Tuy rằng Đại Kiều ăn nói dịu dàng uyển chuyển nhưng Lưu Kỳ lại nghe ra sự bất mãn trong lời nói, phụ thân các nàng nếu biết con gái của mình bị hắn cướp tới Kinh Châu sẽ không biết có phản ứng gì đây? Lưu Kỳ vội nhìn Đại Kiều hỏi:
- Đây là chuyện nhỏ, chỉ là phụ thân các nàng làm sao tin tại hạ?
Đại Kiều từ trong lòng lấy ra mọt tấm vải đưa cho Lưu Kỳ, nói:
- Đây là tín thư gửi gia phụ, công tử chỉ cần giao tín thư này cho gia phục, gia phụ tự nhiên sẽ rõ.
Lưu Kỳ thầm nghĩ Đại Kiều tâm tư sâu lắng, đưa tay tiếp nhận tấm vải, trên tấm vải mơ hồ còn lưu lại chút nhiệt độ cơ thể và mui hương thơm ngát đập vào mặt, Lưu Kỳ không khỏi hít sâu một hơi rồi mới thu hồi tấm vải nói:
- Hai nàng yên tâm, tại hạ nhất định phải người mời lệnh phụ đên đây.
Nghe Lưu Kỳ nói, Đại Kiều thở phào nhẹ nhõm, không có phụ thân ở bên tỷ muội các nàng luôn cảm thấy bất an, nếu phụ thânở đây cũng có thể giúp các nàng đưa ra chủ ý, nói cho cùng nếu Tôn Sách kia biết các nàng bị Lưu Kỳ cướp đi cũng không biết sẽ đối xử thế nào đối với phụ thân các nàng. Nghe Lưu Kỳ chấp nhận, Đại Kiều mới khom người nói:
- Vậy phiền toái Tướng Quân.
Nhìn Đại Kiều khách khí như vậy, Lưu Kỳ có chút mất tự nhiên, dù sao cũng bởi vì hắn hai nàng mới lầm vào hoàn cảnh này, vì thế trong lòng có chút áy náy nói:
- Nàng khác khí rồi, sau này có việc gì cứ phái người nói với ta một tiếng là được, ta nhất định sẽ không từ chối.
Nói xong cảm thấy không khí trong trướng khá gò bó, liền xấu hỏ chắp tay đối với Đại Kiều, sau đó đứng dậy rời đi.
Thấy Lưu Kỳ rời đi, Tiểu kiều mới ngẩng đầu làm bộ mặt quỷ với Đại Kiều, nói:
- Ta còn tưởng rằng vị đại công tử này không có chút phản ứng đối với dung mạo của tỷ tỷ? Không ngờ cũng bị tỷ tỷ mê hoặc.
Đại Kiều giơ tay lên vỗ vỗ đầu Tiểu Kiều nói:
- Ngươi nha.
Tiểu Kiều thè lưỡi nói:
- Vị đại công tử này gặp mặt không vô lễ như gã Tôn Sách kia, ở Giang Đông giả mạo Đại Tướng Giang Đông gặp tỷ tỷ còn có thể điềm nhiên như không, dẫn theo một nghìn binh mã có thể không tổn hai lông tóc trở về Kinh Châu cũng xem như có chút bản lãnh, tỷ tỷ lấy hắn nói không chừng còn tốt hơn so với lấy Tôn Sách nhiều.
Nói xong vẻ mặt trầm xuống nói:
- Hơn nữa chúng ta bị hắn cướp đi, ngoài trừ hắn ra không còn ai tin tưởng chúng ta trong trắng.
Trong lòng Đại Kiều biết Tiểu Kiều thông minh e là đã sớm nhìn thấu, hai ngày nay sợ Tiểu Kiều lo lắng mới không biểu hiện ra ngoài, lúc này ôm Tiểu Kiều vào ngực nói:
- Sẽ có cách.
Tiểu Kiều không nói gì âm thầm cầu nguyên Lưu Kỳ nói lời giữ lời.
Lưu Kỳ ra khỏi trướng bồng tìm Cam Ninh giao tấm vải cho Cam Ninh, lệnh Cam Ninh tìm mấy người đến Giang Đông đến tiếp phụ thân Đại Kiều, đối với việc này Cam Ninh tự nhiên không lơ là, trong mắt bọn họ nhìn nhận Đại Kiều và Tiểu Kiều đã là phu nhân của Lưu Kỳ, phụ các nàng tự nhiên chính là nhạc phụ của Lưu Kỳ, bọn họ tự nhiên sẽ không dám chậm trễ.