Chương 132
Thái dương nhô lên, rốt cuộc nhìn thấy người đi đường, tuy không nhiều nhưng cũng làm cho Lưu Kỳ thở phào nhẹ nhõm, xem ra bọn họ cũng không nhầm đường. Lưu Kỳ phái Cam Ninh dẫn người đến tìm một người. Không bao lâu Cam Ninh liền mang theo một ông lão trở về.
Lưu Kỳ nhìn cách ăn mặc của ông lão dường như là nông phu, hắn chắp tay đối với ông lão xem như hành lễ hỏi:
- Xin hỏi ông lão, nơi này là nơi nào? Thành trì gần đây có xa lắm không?
Nơi này gần Sài Tang thường xuyên có binh mã Giang Đông đi ngang qua, thấy đoàn người Lưu Kỳ còn tưởng là binh mã Giang Đông, ông lão nghe thấy Lưu Kỳ nói giọng Kinh Tương lại hành xử có lễ nghĩa mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Nơi này là huyện Dương Tân, thành trì gần đây thuộc huyện Dương Tân, đi về phía tây hơn hai mươi dặm là tới.
Nghe ông lão nói xong, Lưu Kỳ lại hỏi:
- Binh mã Giang Đông thường xuyên đi qua nơi này?
Hắn vừa nãy nhận ra sự cảnh giác trong mắt ông lão.
Ông lão thở dài:
- Nơi này các Sài Tang mấy chục dặm, binh mã Giang Đông thường xuyên tới nơi này, thậm chí còn thường xuyên tới huyện Dương Tân giống như hậu hoa viên khi đến khi đi đã thành thói quen.
Lưu Kỳ hỏi tiếp:
- Thái Thú Giang Hạ cũng không ngăn cản được?
Ông lão lắc đầu nói:
- Thái thú kia đã tập trung toàn bộ binh mã tại ba thành Giang Hạ, Hạ Khẩu, Nam Xương căn bản mặc kệ nơi khác. Binh mã Giang Đông đến đến đi đi cũng chưa từng thấy bọn họ xuất binh đánh đuổi.
Lưu Kỳ kìm nén tức giận cố hỏi thêm chút tình hình, sau để Cam Ninh tặng ông lão chút tiền bạc rồi để ông lão rời đi. Sau khi ông lão rời đi, sắc mặt Lưu Kỳ hiện lên vẻ âm trầm, hắn biết Hoàng Tổ này lười biếng nhưng không ngờ Hoàng Tổ lại mặc kệ sống chết của dân chúng Giang Hạ.
Vương Nghị, Cam Ninh đứng bên cẩn thận nhìn Lưu Kỳ hỏi:
- Chủ công muốn tới Giang Hạ một phen hay không?
Lưu Kỳ lắc đầu nói:
- E là Hoàng Tổ kia không để đại công tử ta và mắt, đi chỉ chuốc lấy phiền toái. Nơi đây gần Sài Tang, phòng bị nơi lỏng như vậy Giang Đông tất nhiên sẽ an bài nhân thủ ở đây, hùng tung của chúng ta sớm muộn gì cũng bị bại lộ, cần phải lập tức rời khỏi nơi này. Các ngươi đi chuẩn bị, nửa canh giờ sau xuất phát.
Cam Ninh, Vương Nghị khom người lĩnh mệnh:
- Rõ.
Nói xong ra đại trướng dẫn theo vài tên sĩ tốt đi chuẩn bị.
Không đến nửa canh giờ, tám trăm người đã thu thập xong hành trang chuẩn bị lên đường, Lưu Kỳ cũng không chậm trễ lập tức dẫn theo sĩ tốt khởi hành đi về phía huyện Dương Tân. Đi tới huyện Dương Tân, một mặt tìm chỗ dừng chân, mặt khác muốn tìm hiểu về thế cục hiện tại. Bọn họ đã nửa tháng không tiếp xúc với bên ngoài, không biết đại chư hầu phương bắc có giao chiến hay không, Trường Sa lớn như vậy cũng không hoàn toàn nắm rõ tình hình, những điều này khiến Lưu Kỳ nóng vội muốn biết chuyện.
Hơn hai mươi dặm cũng không xa nhưng đoàn người Lưu Kỳ phải mất hai canh giờ, đường nhỏ khó đi hơn nữa thỉnh thoảng người qua lại khiến tốc độ của đoàn người Lưu Kỳ chậm lại rất nhiều, dù vậy vẫn hành quân nhanh hơn so với ban đêm.
Tới gần giờ ngọ rốt cuộc huyện Dương Tân xuất hiện trong tầm mắt, nhìn huyện Dương Tân trước mắt trên mặt Lưu Kỳ toát lên vẻ khó tin, tường thành thấp bé không bằng nửa huyện Du, rách nát không chịu nổi, Lưu Kỳ nhướn mình một cái là có thể vọt vào trong thành, không có sông đào bảo vệ thành thậm chí ngay cả cửa lớn cũng chỉ là hai tấm gỗ đơn giản tạo thành, có khi chỉ một trận gió thổi qua là có thể sụp đổ.
Đoàn người Lưu Kỳ tự nhiên khiến người trong thành chú ý, cửa thành chế tạo từ hai mảnh gỗ đóng sập lại, người trên đầu tường thành thấp bé cũng tốp năm tốp ba cầm trường mâu tự chế, những cây trường mâu này chỉ là dùng gỗ vót nhọn quấn quanh mấy sợi thừng màu đỏ.
Một gã nam tử trung niên dường như là Huyện Uý huyện Dương Tân đứng trên tường thành nói:
- Các ngươi là ai?
Nhìn huyện Dương Tân đổ nát trước mắt, Lưu Kỳ hít sâu một hơi nói:
- Chúng ta là binh mã Kinh Châu, mau mở cửa thành.
Nói xong nhìn về phía Vương Nghị ra hiệu Vương Nghị lấy quan ấn cho Huyện Uý xem.
Vương Nghị gật gật đầu từ trong lòng lây ra quan ấn giơ giơ lên cao, trên thành liền hạ xuống một cái giỏ, Vương Nghị đặt quan ấn vào bên trong. Huyện Uý tiếp nhận quan ấn trong tay sĩ tốt tỉ mỉ nhìn qua một lần rốt cuộc xác nhận thân phận đoàn người Lưu Kỳ, vội vàng dẫn sĩ tốt tới nghênh đón.
Lưu Kỳ nhìn sĩ tốt phía sau Huyện Uý tuyệt đối không giống sĩ tốt, không khỏi lắc đầu im lặng không nói gì. Huyện Uý cẩn thận hỏi:
- Không biết Tướng Quân lần này đến đây có chuyện gì?
Lưu Kỳ nhìn thấu tâm tử Huyện Uý, cũng không giấu diếm nói:
- Ta đến đây nghỉ ngơi một ngày, ngày mai tiếp tục hành trình, ngươi hãy kể lại ta nghe tình hình Kinh Châu mấy ngày hôm nay.
Nghe Lưu Kỳ nói, Huyện Uý thở nhẹ kể lại tình hình Kinh Châu một lượt, nghe được Lưu Biểu phái binh mã đến nghĩ cách cứu viện, Lưu Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu Lưu Biểu thực sự thờ ơ thì tình cảm cha con đã không còn thậm chí ngay cả vẻ hòa hợp bên ngoài cũng vô pháp đảm bảo.
Tiến vào trong thành, Lưu Kỳ mới biết sự rách nát trong huyện Dương Tân, phòng ốc trong thành rách nát dân chúng ai lấy đều sắc mặt xanh xao vàng vọt. Lưu Kỳ nghi hoặc nhìn Huyện Uý, Huyện Uý bất đắc dĩ nói:
- Nơi này gần kề Giang Đông, binh mã Giang Đông thuyền xuyên đến đây quấy rối căn bản không thể trồng trọt, tất cả mọi người không ngày nào sống yên ổn, mạt tướng cũng không biết nên làm thế nào.
Lưu Kỳ gật đầu ghi nhận, Thái Thú Giang Hạ - Hoàng Tổ đích thực không xứng, mặc kệ Hoàng Tổ tương lai thế nào hắn cũng không thể lưu lại. Dưới sự hướng dẫn của Huyện Uý đoàn người Lưu Kỳ đi tới huyện phủ, huyện phủ so với nơi khác tốt hơn chút ít, nhưng nhìn chung vẫn rách nát. Đoàn người Lưu Kỳ ngồi trong huyện phủ một lát liền đứng dậy đóng quân tại trạm dịch.
Đại Kiều, Tiểu Kiều trogn xe ngựa xuống xe nghi hoặc nhìn Lưu Kỳ, bọn họ nghe nói Kinh Tương là nơi giàu có nhất trong thiên hạ cho dù Giang Đông cũng không hơn, hiện tại nhìn huyện thành đổ nát có chút không dám tin. Lưu Kỳ ngượng ngùng không giải thích, sai người sắp xếp hai người ở trong viện.
Ngay khi đoàn người tiến vào huyện Dương Tân không lâu, có một gã sĩ tốt cũng tiến vào huyện Dương Tân, gã sĩ tốt này phong trần mệt mỏi nhưng không phải sĩ tốt huyện Dương Tân, khôi giáp mặc trên người tuy có chút cũ nát nhưng còn tốt hơn nhiều so với khôi giáp trên người sĩ tốt huyện Dương Tân. Gã sĩ tốt này sau khi vào huyện Dương Tân liền trực tiếp tiến về phía trạm dịch.
Trạm dịch sớm bị đoàn người Lưu Kỳ chiếm đóng, xung quanh trạm dịch cũng sớm có Phi Hổ Vệ canh gác, gã sĩ tốt vừa tới gần trạm dịch lập tức bị ngăn cản.
Nhìn gã sĩ tốt kia muốn tiến vào trạm dịch, hai Phi Hổ Vệ canh gác trạm dịch ngăn ở cửa lớn quát:
- Đứng lại, ngươi là ai?
Sĩ tốt nhìn hai khôi giáp trên người hai sĩ tốt trước mặt có chút quen mắt, nhưng nhất không nghĩ ra không dám chậm trễ nói:
- Ta là lính liên lạc ở Tương Dương phụng mệnh tới Giang Hạ truyền lệnh, đi ngang qua nơi này.