Chương 133
Phi Hổ Vệ gác cửa tỉ mỉ đánh giá y, sau đó nói:
- Chờ ở đây.
Nói xong xoay người tiến vào trạm dịch.
Đám người Lưu Kỳ trong trạm dịch đang chuẩn bị nghỉ ngơi liền nghe nói có người vào trạm, sau khi hỏi rõ thân phận mới biết là lính liên lạc ở Tương Dương, trong lòng có chút ngạc nhiên nói với Phi Hổ Vệ:
- Dẫn y vào đây.
- Tuân lệnh.
Gã Phi Hổ Vệ xoay người rời đi, không lâu sau liền dẫn theo một gã thanh niên đi tới.
Nhìn thấy Lưu Kỳ, gã sĩ tốt vội vàng quỳ xuống đất nói:
- Mạt tướng bái kiến đại công tử.
Câu nói này khiến Lưu Kỳ bị hù dọa, vừa trở về Kinh Châu đã bị nhìn thấu thân phận sao? Không kiềm chế nổi hỏi:
- Ngươi là người dưới trướng ai? Vì sao lại biết ta?
Gã sĩ tốt có chút khẩn trương nói:
- Mạt tướng chính là một gã tiểu quan canh thành truyền đạt mệnh lệnh, không dưới trướng bất kỳ người nào. Lần trước đại công tử xuất chinh, mạt tướng từng gặp mặt đại công tử cho nên nhận ra.
Lưu Kỳ gật gật đầu, quả thực quan canh thành truyền đạt mệnh lệnh không dưới trướng bất cứ Tướng Quân nào, mà thuộc phạm trù quan văn, hắn đã tin tưởng thân phận gã quan truyền lệnh này. Gật gật đầu hỏi:
- Ngươi đến Giang Hạ có chuyện gì?
Viên quan truyền lệnh do dự một chút nói:
- Lần này binh mã Giang Đông đến xâm phạm, Trấn Nam Tướng Quân mệnh lệnh Thái Thú Giang Hạ phối hợp với Phi Long Quân cùng nhau hành động.
Lưu Kỳ thở dài, xem ra Lưu Biểu cũng biết hành vi của Hoàng Tổ vì thế không những phái Phi Long Quân đến đây mà còn sai người đến gõ đầu một phen, nếu hắn dự liệu không lầm trong người tên lính liên lạc này nhất định có tín thư của Lưu Biểu gửi cho Hoàng Tổ.
Biết được mục đích của Lưu Biểu, Lưu Kỳ phất phất tay nói với Phi Hổ Vệ ở bên:
- Chuẩn bị một gian phòng hảo hạng cho viên tiểu tướng này nghỉ ngơi.
Thấy Lưu Kỳ không hỏi gì nữa, lính liên lạc có chút thất vọng, lần này Lưu Kỳ thảo phạt Trương Tiện, đánh vào Giang Đông khiến cho uy danh của Lưu Kỳ vang khắp Kinh Châu, y tự nhiên hy vọng có thể dốc sức dưới trướng Lưu Kỳ nhưng hiện tại Lưu Kỳ không hỏi thêm gì y cũng không nhiều lời, thi lễ với Lưu Kỳ sau đó theo Phi Hổ Vệ đi nghỉ ngơi.
Phi Hổ Vệ dẫn y đến một gian phòng hảo hạng, nói:
- Ngươi hãy nghỉ ngơi ở đây, không được đi lung tung.
Hiện tại y đã biết người trước mắt chính là Phi Hổ Vệ đại danh đỉnh đỉnh, vì thế không chút bất mãn đối với giọng điệu kia mà gật gật xem như đã hiểu.
Vào gian phòng hảo hạng, gã lính liên lạc không nghỉ ngơi mà đi qua đi lại trong phòng, y từ nhỏ lập chí muốn làm một viên đại danh tướng khổ là chưa có cơ hội, hiện tại đại công tử gần trong gang tấc, y làm sao có thể ngủ được. Tùy tay cởi bỏ khôi giáp trên người ngồi trước bàn, y bắt đầu lo lắng nên làm thế nào mới có thể khiến đại công tử tiếp nhận mình, xuất thân của y cũng không quá mức nổi bật nhưng đại công tử có thể thu nhận Cẩm Phàm Tặc như vậy sẽ không để ý tới xuất thân, mà chỉ nhìn vào bản lĩnh thực thụ mà thôi.
Về phân binh pháp võ nghệ y cũng từng học qua, tự cho rằng có thể lọt vào mắt xanh của đại công tử, tiếp đến chính là phải làm thế nào biểu hiện trước mặt đại công tử. Nghĩ vậy tên lính liên lạc hít sâu một hơi lên giường nghỉ ngơi, y phải chấn hưng tinh thần rồi tính sau.
Sau một canh giờ y mở to mắt, đơn giản gột rửa chỉnh đốn tinh thần sau đó sửa sang quân áo mở cửa đi đến phòng Lưu Kỳ.
Lúc này trong phòng Lưu Kỳ, Lưu Kỳ đang bàn bạc cùng Vương Nghị và Cam Ninh bước kế tiếp nên làm thế nào. Trở về Kinh Châu lại rơi vào trung tâm lốc xoáy lần nữa làm Lưu Kỳ không dám buông lỏng.
Vương Nghị nhìn Lưu Kỳ nói:
- Đại công tử nên trở lại Trường Sa mới được, phải biết rằng Đại Tướng trong quân vô cớ rời đại quân đó là trọng tội, nếu đám người Thái Mạo nắm lấy điểm này tố cao đại công tử sẽ gặp bất lợi.
Từ xưa đến nay Đại Tướng liên quan đến thắng bại sinh tử của toàn quân, không được phép tự tiện rời đại quân, tình hình Lưu Kỳ tuy đặc thù nhưng đám người Thái Mạo chắc chắn không bỏ qua.
Cam Ninh không có ý kiến gì, đánh giặc y còn có thể đưa ra chủ ý, nhưng đối với việc tranh đấu nội bộ y không muốn tham ra.
Lưu Kỳ cũng không nói gì, mục đích hắn lần này rời Tương Dượng chính là thành lập một căn cứ nắm binh quyền trong tay, hiện tại xem ra mục đích đã thành, Trường Sa có Từ Thứ tất nhiên sẽ xử lý tốt tất thảy chuyện tình, nếu không có gì ngoài ý muốn Trường Sa e là đã hoàn toàn trở thành hậu phương của hắn. Về phần binh quyền tựa hồ cũng đạt được ròi, mấy vạn đại quân Trường Sa đã nằm trong sự khống chế của hắn, nếu như vậy có nên trở về Tương Dương hay không?
Trận chiến Quan Độ tùy thời bùng nổ, lúc này Trương Tú cũng săp quy hàng Tào Tháo, vào lúc đó Kinh Châu và Tào Tháo không còn rào cản, trên lịch sử Lưu Biểu cũng không có thừa cơ đánh lén Hứa Đô để Tào Tháo đại thắng sau đó Nam Chinh.
Ngay sau đó Lưu Biểu ốm chết, Kinh Châu rơi vào tay giặc, hắn cảm thấy mình nên trở về Tương Dương nắm cục diện trong tay, quay lại Trường Sa đương nhiên an toàn nhưng mất đi quyền chủ động. Lúc này hắn cần phải trở lại Tương Dương tranh thế chủ động, để sau này mình có nhiều ưu thế hơn.
Huống chi không lâu nữa Lưu Bị sẽ đến Tương Dương, Lưu Bị này tuy không biết có nhân nghĩa như trên lịch sử viết hay không? Nhưng Lưu Kỳ không thể không đề phòng, Lưu Bị đến Kinh Châu cũng không phải tìm Lưu Biểu nương nhờ, mà tới tìm căn cứ ngày sau kiến công lập nghiệp. Lưu Kỳ bất luận thế nào đi nữa cũng không thể để Kinh Châu rơi vào tay Lưu Bị, nhưng Lưu Bị danh khí quá lớn hẳn là không thể ngăn y đến Kinh Châu, hắn không thể không về Tương Dương bố trí trước.
Nghĩ vậy Lưu Kỳ xoa xoa lông mày, nói:
- Ngày mai khởi hành, trực tiếp quay về Tương Dương.
- Tuân lệnh.
Hai người tự nhiên không phản đối mệnh lệnh của Lưu Kỳ.
Còn không đợi hai người phản ứng, chợt nghe Lưu Kỳ nói:
- Cần phải tìm cớ danh chính ngôn thuận trở về Tương Dương tránh kẻ khác rèm pha, phái người về Tương Dương trước thông báo với Y Tịch tiên sinh để y an bài một cái cớ hợp lý.
- Tuân lệnh.
Hai người khom mình lĩnh mệnh.
Lưu Kỳ ngẫm nghĩ nói:
- Phái người đi trước tìm hiểu tuyến đường hành quân của Phi Long Quân, nếu khả thi khi trở về tiếp kiến Phi Long Quân một lần.
Muốn thuận lợi tiếp quản Kinh Châu thì Phi Hổ Quân và Phi Long Quân chính là điểm mấu chốt, chỉ cần được Vương Uy và Văn Sính ủng hộ cho dù Lưu Kỳ không muốn cũng phải chấp nhận Lưu Kỳ kế vị, còn đám người Thái Mạo càng không đáng nói. Trong tay đám người Thái Mạo tuy có binh mã, nhưng sao có thể sánh bằng Phi Hổ Quân và Phi Long Quân.
Hai người đang định rời đi, chợt nghe ngoài cửa có tiếng người nói:
- Khởi bẩm công tử, quan truyền lệnh ở Tương Dương cầu kiến.
Lưu Kỳ sửng sốt lập tức nhớ tới người này, trong lòng thầm nghĩ có lẽ người này tới cáo biệt, tùy ý hô lớn với người ngoài cửa:
- Cho y tiến vào.
Không lâu sau gã quan truyền lệnh kia dưới sự dẫn dắt của hai Phi Hổ Vệ đi vào, Lưu Kỳ phát tay ra hiệu cho hai gã Phi Hổ Vệ lui ra ngoài sau đó đưa mắt nhìn viên quan truyền lệnh này. Lúc này y rửa mặt trải đầu Lưu Kỳ mới nhìn rõ diện mạo của y, dáng vóc trẻ trung khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt tuy không phải anh tuấn nhưng cũng bất phàm.