Chương 134
Viên quan truyền lệnh đi vào phòng thấy Lưu Kỳ, hơn nữa còn thấy hai người Cam Ninh và Vương Nghị trong lòng có chút ngoài ý muốn, nhưng lập tức trấn định tinh thần nói:
- Mạt tướng Ngụy Diên tham kiến đại công tử, tham kiến hai vị Tướng Quân.
Y cho rằng dù lần này báo danh thất bại cũng khiến đại công tử nhớ tới y.
- Ngụy Diên?
Lưu Kỳ gật gật đang định hỏi y chuyện gì đó, đột nhiên cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc lập tức nhớ tới Ngụy Diên sau này ở Thục Quốc lập công lao không thu kém Ngũ Hổ Thượng Tướng, bị Gia Cát Lương nói sau gáy có phản cốt.
Đối với việc Ngụy Diên có phản cốt hay không? Lưu Kỳ cũng không hứng thú, hắn chỉ biết Ngụy Diên binh pháp võ nghệ không tồi, có thế nói là đại tướng quan trọng ở giai đoạn sau của Thục Quốc. Binh ra tà cốc xem như mạo hiểm mà tính thất bại thật lớn, nhưng ở tình hình địch mạnh ta yếu vẫn có thể xem là kế hay. Tiếc rằng Gia Cát Lượng cả đời dụng binh cẩn thận, lại làm Thục Quốc mất đi một viên Đại Tướng tài năng này, bằng không kết cục Thục Hán cũng không phải không thể thay đổi.
Lần trước Lưu Biểu mở tiệc mừng hắn còn có ý đi tìm, chỉ là chức quan của Ngụy Diên quá thấp không có tư cách tham gia yến tiếc, sau lại bận việc quân vì thế không có thời gian tìm kiếm, không ngờ lại gặp ở nơi này.
Nhìn sắc mặt Lưu Kỳ biểu hiện như vậy, Ngụy Diên sửng sốt sau đó thầm nghĩ: Chẳng lẽ đại công tử đã nghe nói đến tên của y? Trong lòng có chút mơ hồ tiến lên phía trước nói:
- Trong vòng ba ngày đại công tử bình định phản nghịch, sau chém giết tiến vào Giang Đông bình an trở về khiến mạt tướng bội phục, xin đại công tử hãy thu nhận đi theo làm tùy tùng cũng không chối từ.
Nói xong Ngụy Diên hồi hộp nhìn Lưu Kỳ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ mong đợi.
Nghe được Ngụy Diên nói Lưu Kỳ sửng sốt, không ngờ hắn còn chưa kịp tới mời chào vị Đại Tướng trong tương lai này lại chạy tới tìm hắn nương tựa, cười nói:
- Ngươi biết võ nghệ không?
Ngụy Diên gật đầu nói:
- Mạt tướng từ nhỏ học tập võ nghệ.
Lưu Kỳ lại hỏi:
- Ngươi từng đọc binh pháp chưa?
Ngụy Diên nói:
- Từng đọc qua, tuy không sử dụng thuần thục nhưng cũng biết khi nào nên dùng.
Thực ra học không nghĩa đã dùng, người bình thường đọc qua binh pháp đã rất đắc ý rồi nhưng Ngụy Diên này lại muốn sử dụng, chẳng trách sau này có thể có thành tựu như vậy. Lưu Kỳ tỉ mỉ nhìn Ngụy Diên cho đến Ngụy Diên cực kỳ căng thẳng, mới nói:
- Đã như vậy ngươi trước hết đi truyền tin, sau khi trở lại Tương Dương tới tìm ta, ta sẽ khảo sát ngươi, nếu vượt qua ta sẽ lưu ngươi lại.
Ngụy Diên tuy cảm thấy có chút phiền phức, nhưng thông qua khảo nghiệm càng có thể chứng minh bản lĩnh của y tương lai cũng càng được trọng dụng, vội nói:
- Tạ ơn đại công tử, ta nhất định không để đại công tử thất vọng.
Lưu Kỳ gật gật đầu xem như ra hiệu cho Ngụy Diên lui ra, trong lòng cảm thán thế sự vô thường. Khi hắn vừa mới tỉnh lại còn đau đầu nhức óc mời chào võ tướng mưu sĩ không ngờ hiện tại những người này lại chủ tới tìm hắn nương tựa. Đối với Ngụy Diên, Lưu Kỳ cũng không có thành kiến, chỉ là Ngụy Diên trên lịch sử nổi danh phản chúa cầu vinh hắn không thể không đề phòng, làm như vậy sẽ khiến Ngụy Diên quý trọng cơ hội, sau đó mới toàn tâm toàn ý dốc sức vì hắn.
Ngụy Diên kích động trở về phòng cầm lấy tín thư chạy tới Giang Hạ, vừa ra khỏi trạm dịch liền thấy một gã Phi Hổ Vệ cưỡi ngựa phi nhanh đến trước chạm dịch mới ngừng lại. Sau đó gã Phi Hổ Vệ này nhảy xuống ngựa đi về phía trạm dịch, trong lòng Ngụy Diên còn vướng chút tâm tư không lập tức rời đi mà quay lại trạm dịch.
Trong phòng Lưu Kỳ, Vương Nghị và Cam Ninh có chút nghi hoặc vì sao Lưu Kỳ chiếu cố với một viên quan truyền lệnh như thế, chỉ có điều bọn họ cũng không hỏi. Lưu Kỳ một khi đã chiếu cố như vậy, e là viên quan này sẽ có chút bản lãnh, dù sao người Lưu Kỳ mời chào không người nào không giỏi.
Từ Thứ, Cam Ninh, Triệu Luy, Mã Lương. . .Những người này đều có điểm mạnh, đặc biệt Từ Thứ lại là thiên tài kinh thiên, khiến bọn họ không thể không bội phục bản lãnh nhìn người của Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ tự nhiên nhận ra sự nghi hoặc trong lòng Lưu Kỳ nhưng cũng không giải thích, lúc này thu nhận Ngụy Diên vẫn thuận theo tự nhiên thì tốt hơn, nếu không e là sẽ trở thành ăn trộm gà mất nắm gạo.
Lưu Kỳ đang muốn cho hai người đi xuống sắp xếp công việc, sau đó nghỉ ngơi chợt nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước lộp cộp.
- Công tử.
Một gã Phi Hổ Vệ không kịp bẩm báo liền đẩy cửa vào, nhìn thấy mấy người Lưu Kỳ cũng không kịp hành lễ, liền nói:
- Phát hiện dấu vết của binh mã Giang Đông, xin công tử lập tức rời đi.
Giọng nói có chút gấp gáp.
Mấy câu ngắn ngủi khiến đám người Lưu Kỳ hoảng sợ, bọn họ vừa mới đến huyện Dương Tân hai canh giờ thực sự binh mã Giang Đông tới đây quá nhanh, nói cho cùng huyện Dương Tân này căn bản không thủ được, đồng thời không có đường lớn cộng thêm mấy nữ tử đi theo làm sao có thể tốc hành.
Phi Hổ Vệ sau khi uống xong chén nước Vương Nghị đưa tới, rốt cuộc bình ổn tâm tình, nói:
- Binh mã Giang có khoảng chừng một vạn người nhưng có hai nghìn kỵ binh, e là lúc này chỉ còn cách nơi đây không đến hai mươi dặm, đại công tử nên sớm chuẩn bị.
Sau đó kể lại tình hình trên đường một lượt.
Sắc mặt ba người Lưu Kỳ càng lúc càng ngưng trọng, theo lời Phi Hổ Vệ nói bọn họ đã xác nhận được là người nào truy kích bọn họ, hai nghìn kỵ binh kia chắn chắn là Thân Vệ Quân của Tôn Sách, Thân Vệ Quân này so với Phi Hộ Vệ chỉ có hơn không kém, kỵ binh trong Thân Vệ Quân tự nhiên cũng không yếu, huống hồ Thân Vệ Quân Giang Đông lại gấp đôi bọn họ, bọn họ dù thế nào đi nữa cũng không phải đối thủ. Công thêm một vạn bộ binh lại càng khiến bọn họ khó lòng chống đỡ.
Lưu Kỳ khong ngờ truy binh Giang Đông tới nhanh như vậy, bọn họ vẫn không ngừng nghỉ trở lại Kinh Châu không ngờ vẫn bị truy đuổi, hơn nữa đại quân Giang Đông không hề cố kỵ mà trực tiếp vọt vào Kinh Châu cũng làm cho hắn có chút căm tức, nếu Hoàng Tổ kia có chút hành động binh mã Giang Đông sẽ không dám tùy ý như thế.
Chỉ có điều hiện tại bọn họ cũng phải cân nhắc có nên đi hay không, đi có thể đi bao xa. Không đi như vậy nơi này có thể chống đỡ hay không, thoạt nhìn đi cũng chết không đi cũng chết, nhưng nếu cho Phi Hổ Vệ và Cẩm Phàm Tặc ở phía sau bám trụ binh mã Giang Đông bọn họ cũng có đủ thời gian bỏ chạy, chỉ là chuyện như vậy đám người Lưu Kỳ, Vương Nghị và Cam Ninh không làm được.
Lưu Kỳ thở dài nhìn Vương Nghị nói:
- Ngươi lập tức đi thông với Huyện Uý để y tổ chức nhân sự cấp bách sửa chữa tường thành và cửa thành, nhất định phải cải thiện cửa thành và tướng thành trước khi binh mã Giang Đông đến, nếu không trực tiếp phá đổ tường thành, đồng thời triệu tập thanh niên trai tráng trong hiện tạm thời làm quân dự bị, chuẩn bị khí giới thủ thành.
Đi không được vậy chỉ có thể tử thủ.