Chương 135
- Rõ.
Vương Nghị không dám chậm trễ lập tức đứng dậy rời đi.
Lưu Kỳ nhìn về phía Cam Ninh nói:
- Ngươi lập tức phái người đi tới mấy huyện xung quanh triệu tập binh mã càng nhiều càng tốt, phải triệu tập xong trước khi binh mã Giang Đông đến, đồng thời phái người thông báo với Hoàng Tổ ở Giang Hạ, y tới hay không còn phải dựa vào ý trời? Tiếp đến sai người đi tới quận Nam cầu viện Phi Long Quân, để bọn họ hỏa tốc tới đây.
- Rõ.
Cam Ninh lĩnh mệnh đứng dậy rời đi.
Hai người rời đi, Lưu Kỳ thở dài:
- Chỉ có dựa vào ý trời.
Hắn lựa chọn trấn thủ.
Trong huyện phủ huyện Dương Tân, sắc mặt Lưu Kỳ có chút âm trầm nhìn Huyện Uý trước mặt nói:
- Ngươi nói trong huyện chỉ có ba trăm tráng đinh?
Huyện Uý cúi đầu run run nói:
- Đại công tử, huyện Dương Tân gần Giang Đông, binh mã Giang Đông thường xuyên đến gây rối, trong huyện chỉ còn lại mấy chục hộ, người có chút của cải đã sớm rời đi, trước mắt chỉ có thể thu gom hơn ba trăm tráng đinh cộng thêm một trăm binh sĩ trong phủ tổng cộng bốn trăm người, thực sự không thể tìm thêm.
Lưu Kỳ thoáng liếc nhìn Huyện Uý trầm mặc một hồi, không nói gì:
- Bốn trăm người cũng tốt rồi, ngươi lấy vũ khí còn tồn trong huyện trang bị cho bốn trăm người này.
Nói xong nhìn về phía Ngụy Diên ở bên, nói:
- Từ giờ trở đi ngươi tạm thời làm Tư Mã bên cạnh ta, thống lĩnh bốn trăm người này và viện binh các huyện khác.
Huyện Uý dùng vẻ mặt khó xử nhìn Lưu Kỳ, Lưu Kỳ liếc mắt nhìn Huyện Uý một cái, Huyện Uý vội vàng đi xuống chuẩn bị, trang bị tồn trong huyện không nhiều e là lần này phải dùng hết, trong lòng Huyện Uý có chút tiếc nuối.
Ngụy Diên ở bên cảm giác kinh hãi, thực sự y ở lại hi vọng có thể biểu hiện tốt trước mặt Lưu Kỳ, không ngờ Lưu Kỳ trực tiếp cho y thống lĩnh bốn trăm người, cho dù là chỉ là bốn trăm tráng đinh. Ngụy Diên thu liễm tinh thần, lập tức tiến lên phía trước nói:
- Mạt tướng tuân lệnh.
Lưu Kỳ gật gật đầu nhìn Ngụy Diên nói:
- Trong huyện tạm thời không người có thể dùng, nếu như ngươi võ nghẹ bất phàm lại thông thuộc binh pháp, vậy bốn trăm người này tạm thời giao cho ngươi, hy vọng ngươi có thể chỉnh đốn bọn họ trước khi đại quân Giang Đông tới, nếu không làm được bây giờ có thể nói, ngươi cũng có thể lập tức đi tới Giang Hạ.
Ngụy Diên lắc đầu, sắc mặt kiên định nói:
- Xin đại công tử yên tâm, ta nhất định không để đại công tử thất vọng.
Ở lại mặc dù có chút nguy hiểm nhưng nếu bây giờ rời đi e là không bao giờ được đại công tử thu nạp, y cũng hiểu được đó là khảo nghiệm đối với y, nếu y có thể thống lĩnh tốt bốn trăm người này, vậy y sẽ có cơ hội trực tiếp bên cạnh đại công tử, nếu như không tốt thì kết quả thế nào cũng không cần phải nói.
Lưu Kỳ gật gật đầu nói:
- Đã vậy, trước hết ngươi thống lĩnh người đến tu bổ tường thành đi.
Ngụy Diên lĩnh mệnh mà đi.
- Chủ công.
Cam Ninh chạy vào nóiL
- Đã phái sĩ tốt đi cầu viện các huyện, nhưng mà chỉ có binh mã hai huyện Thông Sơn và Tân Trữ gần huyện Dương Tân có thể đuổi tới, những huyện khác cách quá xa không thể tới trước khi đại quân Giang Đông tiến tới.
Lưu Kỳ thở dài:
- Có thể triệu tập bao nhiêu binh mã hay bấy nhiêu. Lính liên lạc tới quận Nam và Giang Hạ mất bao lâu?
Cam Ninh nói:
- Chủ công yên tâm, lính đưa tin đi quận Nam chính là Phi Hổ Vệ, y mang theo tín thư của chủ công và Vương Tướng Quân trang bị bốn con ngựa hành trình nửa ngày là có thể tới quận Nam. Lính báo tin đi Giang Hạ dựa theo sự phân phó, chỉ dẫn của chủ công và Vương Tướng quân hẳn là tới Giang Hạ trong vòng một ngày.
Lưu Kỳ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần kiên trì một ngày là có viện binh tới, hắn đã gửi gắm hi vọng vào Phi Long Quân ở quận Nam, về phần Hoàng Tổ ở Giang Hạ chẳng qua chỉ là thử vận mệnh thôi.
Hai canh giờ trôi qua rất nhanh, binh mã Giang Đông còn cách huyện Dương Tân không đến năm dặm, toàn bộ huyện Dương Tân đã cầm giáo sẵn sàng chiến đấu giống như lên dây cót. Nửa canh giờ trước binh mã Thông Sơn và Tân Trữ đã đến huyện Dương Tân. Huyện Uý Tân Trữ tự mình thống lĩnh năm trăm binh mã tiến đến, còn Huyện Uý Thông Sơn thống lĩnh sáu trăm binh mã tiến đến, tổng cộng lúc này huyện Dương Tân có khoảng một nghìn năm trăm binh mã.
Lưu Kỳ giao toàn bộ một nghìn năm trăm binh mã ba huyện Dương Tân, huyện Thông Sơn và huyện Tâm Trữ cho Ngụy Diên chỉ huy. Ngụy Diên không biết dùng phương pháp gì chỉ trong khoảng thời gian một nén hương đã chỉnh xong toàn bộ bốn trăm binh mã huyện Tân Dương, Lưu Kỳ biết được sau đó không chút do dự trực tiếp giao binh mã Thông Sơn và Tân Trữ cho Ngụy Diên.
Tường thành trải qua tu bổ đơn giản hẳn là có thể chống đỡ thế công của đại quân Giang Đông, còn cửa thành tạm thời dùng đá lớn lấp lại. Binh mã Giang Đông truy sát bọn họ mà tới không có khả năng mang theo nhiều khí giới công thành, chỉ cần ngăn cản đợt công kích đầu tiên sau đó sẽ thoải mái hơn nhiều.
Lúc này Ngụy Diên thống lĩnh một nghìn năm trăm binh mã trấn thủ tường thành, tuy rằng binh mã có chút thua quá so với binh mã được huấn luyện nghiêm khắc nhưng trận thế vẫn ổn định, cứ cách vài bước lại có một gã Phi Hổ Vệ lặng lẽ đứng phía sau làm cho sĩ tốt bảo vệ tường thành có chút ngạc nhiên và áp lực.
Phi Hổ Vệ và Cẩm Phàm Tặc đứng nghiêm trang cách cửa thành không xa tùy thời cứu viện. Mà đại quân Giang Đông phía xa xa đã xuất hiện trong tầm mắt đám người Lưu Kỳ, sĩ tốt trên tường thành thậm chí có thể nhìn thấy tinh kỳ cao ngất trong mây và nghe thấy tiếng bước chân nặng nề.
. . . . . .
Trên quan đạo cách huyện Dương Tân chưa tới ba mươi dặm, Phi Long Vệ đang cấp tốc phi về phía trước, dẫn đầu chính là phó tướng của Đại Tướng Văn Sính.
Một gã Phi Long Quân nói:
- Tướng Quân có tới Giang Hạ trước hay không?
Viên phó tướng lắc đầu nói:
- Không cần, Thái Thú Giang Hạ - Hoàng Tổ từ xưa đến này không hợp chúng ta, lần này tới Giang Hạ chính là tới cứu viện đại công tử không cần để ý tới Hoàng Tổ.
Gã sĩ tốt có chút bất mãn đối với Hoàng Tổ, nói:
- Hoàng Tổ này thực sự quá mức ngang ngược, ngay cả Đại Tướng Quân cũng không để vào mắt.
Viên phó tướng lắc đầu không nói gì, Hoàng Tổ từ khi thống lĩnh thuộc hạ đánh chết Tôn Kiên liền trở nên cao ngạo, càng ngày càng không để Vương Uy, Văn Sính vào mắt, Phi Hổ Quân và Phi Long Quân đều rất bất mãn đối với Hoàng Tổ. Chỉ là Văn Sính và Vương Uy vẫn không nói gì, bọn họ cũng không ngầm gây khó dễ đối với Hoàng Tổ.
Viên phó tướng quay đầu nói:
- Trực tiếp đi Sài Tang, đại công tử và bộ tộc Thái Thị cạnh tranh khốc liệt, mà Hoàng Tổ kia xuất thân Hoàng Thị e là đại công tử cũng không từ Giang Hạ trở về Kinh Châu.
- Rõ.
Gã sĩ tốt gật đầu tuân lệnh, Phi Long Vệ một đoàn dọc theo quan đạo phi nhanh.
- Tướng Quân xem kìa?
Một gã Phi Long Vệ chỉ vào phía trước nói.
Viên phó tướng ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy mấy con ngựa trên quan đạo đang chạy như bay về phía bọn họ, trên con ngựa dẫn đầu rõ ràng là sĩ tốt mặc khôi giáp trắng trên vai màu đen vô cùng bắt mắt. Phó tướng nhìn nhìn khôi giáp hoàn toàn tương phản đối với bọn họ, nói: