Chương 136
- Phi Hổ Quân?
Phó tướng lúc này thúc ngựa tiến lên, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ đại công tử đã trở về Kinh Châu?
Khong lâu sau gã Phi Hổ Vệ kia đã đi tới trước mặt viên Phó Tướng, nhận thấy Phi Long Quân lập tức kéo dây cương rừng lại trước mặt Phi Long Quân, chắp tay nói:
- Văn Sính Tướng Quân có ở đây không?
Phó Tương thúc ngựa tiến lên nói:
- Đại Tướng Quân ở trong đại quân, ngươi có chuyện gì?
Gã Phi Hổ Vệ cầm tín thư của Lưu Kỳ và Vương Nghị, nói:
- Tại hạ phụng lệnh đại công tử và Vương Tướng Quân tới cầu viện Văn Sính Tướng Quân, xin hãy nhường đường.
Viên phó tướng cả kinh nói:
- Cái gì? Đại công tử gặp nguy hiểm? Ở đâu?
Gã Phi Hổ Vệ đang định đáp lời chợt nghe viên phó tướng tiếp tục nói:
- Ngươi giao tín thư cho ta, ta sẽ sai ngươi cấp tốc trình lên Đại Tướng Quân, ngươi mau mau dẫn ta đi trước cứu viện đại công tử.
Nghe phó tướng nói, gã Phi Hổ Vệ lắc lắc đầu nói:
- Tại hạ phải tận tay giao tín thư cho Văn Sính Tướng Quân, xin Tướng Quân thứ lỗi.
Nói xong thu hồi tín thư.
Viên phó tướng tức giận nói:
- Vậy trước hết ngươi hãy nói cho bản tướng biết đại công tử hiện tại bị vây ở đâu?
Lần này gã Phi Hổ Vệ không dám giấu diếm nói:
- Đại công tử bị bao vậy ở huyện Dương Tân, một vạn đại quân Giang Đông và hai nghìn Thân Vệ Quân của Tôn Sách đã sắp tới huyện Dương Tân rồi, đại cong tử hẳn là có thể thủ vững một thời gian ngắn chờ Tướng Quân Văn Sính tới cứu viện.
Nghe nói Lưu Kỳ ở huyện Dương Tân, trong lòng viên phó tướng khá vui mừng, chỉ là nghe đến một vạn đại quân Giang Đông sắc mặt viên phó tướng lại trầm xuống, đợi tới khi gã Phi Hổ Vệ nói đến Thân Vệ Quân của Tôn Sách sắc mặt viên phó tướng chợt biến sắc. Viên phó tướng hít sâu một hơi, lúc này chỉ vào mọt gã Phi Long Vệ bên cạnh:
- Ngươi dẫn y tới gặp Đại Tướng Quân, nói với Đại Tướng quân ta đi trước cứu viện.
Nói xong thống lĩnh hai nghìn PHi Long Vệ tiến về phía huyện Dương Tân.
Còn tên PHi Long Vệ còn lại cùng với gã Phi Hổ Vệ kia cùng nhau tiến về phía đại quân của Văn Sính.
Một vạn đại quân Giang Đông đang chậm rãi dừng chân ngoài huyện Dương Tân, sĩ khí như hồng, tinh kỳ bay phấp phới. Trình Phổ, Lăng Thao thúc ngựa đứng hiên ngang nhìn về phía huyện Dương Tân phía xa xa.
Trình Phổ nhìn thành trì đổ nát cách đó không xa, trong lòng có phần không dám tin, nói:
- Đây là huyện Dương Tân sao? Tiểu tử Lưu Kỳ kia đang ở đây?
Lăng Thao gật đầu nói:
- Đúng vậy, tám trăm kỵ binh và Lưu Kỳ đang ở đây, xem ra hắn đã chuẩn bị trấn thủ nơi này.
Nói xong, cười cười nói:
- Ta có chút nghi hoặc, tường thành đổ nát thế kia chỉ cần một vạn đại quân xung phong là có thể chiếm giữ, chẳng lẽ Lưu Kỳ không sợ sau khi mất thành sẽ bị bắt sao?
Trình Phổ không trả lời mà hỏi:
- Lăng Tướng Quân khẳng định Lưu Kỳ kia không có một mình rời khỏi huyện Dương Tân?
Lăng Thao lắc đầu nói:
- Ta đã sớm cài người vào huyện Dương Tân, Lưu Kỳ không hề rời khỏi huyện Dương Tân, hơn nữa còn có hai nữ tử đi theo tựa hồ là thê tử của Lưu Kỳ, chỉ là chưa từng nghe nói Lưu Kỳ có thê tử vả lại hắn thân hãm ở Giang Đông bên mình cũng không có khả năng có nữ nhân. E là bắt cóc con gái nhà nào đó ở Giang Đông.
Lăng Thao vừa dứt lời, sắc mặt Trình Phổ ở bên cũng trở nên âm trầm, đôi mắt nhìn về huyện Dương Tân ở phía xa xa tràn đầy lửa giận. Y đã nghiêm lệnh phong tỏa tin tức Lưu Kỳ cướp Đại Kiều và Tiểu Kiều, cho dù là Lăng Thao y cũng không nói cho, hiện tại nghe được hai vị phu nhân thành phu nhân của Lưu Kỳ trong lòng rốt cuộc không kiềm chế được, quát lớn đối với Lăng Thao:
- Lăng Tướng Quân, xin hãy ăn nói cẩn thận.
Nghe Trình Phổ nói, Lăng Thao có chút sững sờ, chỉ là lập tức kiềm chế tức giận trong lòng, Trình Phổ ngươi tuy được quý tôn làm bốn đại tướng lãnh Giang Đông, nhưng Lăng Thao ta so ra cũng không kém ngươi, sao có cớ gì để cho ngươi tùy ý quát tháo. Chỉ có điều từ khi Trình Phổ tới Sài Tang vẫn luôn luôn khách khí đối với y, vì sao hôm nay đột nhiên quát lớn như vậy, nghĩ vậy Lăng Thao nghi hoặc nhìn Trình Phổ nói:
- Trình Tướng Quân sao vậy?
Trình Phổ áp chế lửa giận trong lòng, lúc này không còn muốn giấu Lăng Thao, bằng không sau khi đánh hạ huyện Dương Tân sĩ tốt mạo phạo hai vị phu nhân như vậy y chết cũng không hết tội, kéo Lăng Thao tiến lên vài bước, nói:
- E là tỷ muội Kiều Thị - Phu nhân của chủ công và Đại Đô Đốc bị tiểu tử Lưu Kỳ bắt đi, hai nữ tử trong thành có lẽ chính là hai vị phu nhân, Lăng Tướng Quân ngàn vạn lần không thể mạo phạm.
Tuy rằng việc này qua đi có lẽ hai nàng sẽ không còn là phu nhân của Tôn Sách và Chu Du, nhưng hiện tại các nàng trên danh nghĩa vẫn là phu nhân của Tôn Sách và Chu Du, huống hồ hai vị phu nhân bị cướp đi cũng là bọn họ vô năng.
Lăng Thao ở bên nghe vậy không khỏi trừng mắt há mồm, y không ngờ phu nhân của chủ công và Đại Đô Đốc lại bị Lưu Kỳ cướp đi, một nam nhân không thể bảo vệ tốt thê tử của mình chính là nỗi nhục cực lớn, hơn nữa Tiểu Kiều và Đại Kiều không chỉ là thê tử của hai nam nhân binh thường, mà là thê tử của hai nam nhân tôn quý nhất Giang Đông, hiện tại bị cướp đi chính là nỗi sỉ nhục đối với Giang Đông. Lăng Thao quay đầu nhìn về phía Trình Phổ nghiêm túc nói:
- Trình Tướng Quân yên tâm, mạt tướng tuyệt đối không tiết lộ nửa câu, lần này nhất định phải chặt đầu gã tiểu tử Lưu Kỳ kia để rửa sạch nỗi nhục.
Trình Phổ gật gật đầu nói:
- Xin Lăng Tướng Quân đôn đốc thuộc hạ, sau khi phá thành không được mạo phạm hai vị phu nhân, hơn nữa phải đưa hai vị phu nhân tới quận Ngô.
Về phần Tôn Sách sẽ xử trí hai vị phu nhân thế nào, không phải chuyện y lo lắng.
Lăng Thao biết tính nghiêm trọng của chuyện tình, nói:
- Trình Tướng Quân yên tâm, mạt tướng hiểu.
Nói xong xoay người về phía trận địa, phân phó thân binh:
- Truyền lệnh, sau khi phá thành nếu như có người dám gian dâm bắt người cướp của lập tức xử tử, tuyệt đối không nương tay.
- Tuân lệnh.
Hơn mười tên thân binh lập tức thúc ngựa đi về các hướng không lâu sau mệnh lệnh của Lăng Thao đã được truyền xuống.
Lăng Thao và Trình Phổ liếc mắt nhìn nhau khẽ gật đầu sau đó vung tay lên, một vạn đại quân tiến về phía huyện Dương Tân mà đi, không lâu sau đã đến chân thành huyện Dương Tân.
Lăng Thao quát lớn về phía thành Dương Tân:
- Tiểu tử Lưu Kỳ, còn không mau mở cửa thành bó tay chịu trói, nói không chừng ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Một vạn đại quân của Lăng Thao đã sớm kinh động sĩ tốt huyện Dương Tân trên tường thành, nhìn đến một vạn đại quân dưới chân thành, ngoại trừ Phi Hổ Vệ những sĩ tốt khác đều sợ tới mức phát run, ngay cả binh khí trong tay cũng có chút cầm không ổn.
Thấy vậy Lưu Kỳ lắc lắc đầu, dù sao cũng không phải sĩ tốt được huấn luyện, sĩ tốt như vậy dưới sự công kích mạnh liệt của đại quân Giang Đông căn bản không kiên trì được bao lâu thời gian.