Chương 137
Lưu Kỳ nhìn Lăng Thao dưới thành cười nói:
- Khi ta ở Giang Đông, các ngươi cũng không thể bắt ta, hiện tại đã tới Kinh Châu rồi e là càng không có khả năng.
Lưu Kỳ nói quả thực khiến sĩ tốt trong thành mau chóng nhếch miệng cười, cũng không còn ớn lạnh mà vội vàng nhìn về phía sĩ tốt Giang Đông dưới chân thành.
Trình Phổ ở bên cũng không kiềm chế được quát:
- Tiểu tử Lưu Kỳ, ngươi dựa vào lợi thế của kỵ binh mới có thể thoát khỏi Giang Đông, hiện tại đại quân vây thành, kỵ binh của ngươi không thể phát huy lợi thế, huống hồ lần này lão phu dẫn theo Thân Vệ Quân của chủ công, lão phu xem lần này ngươi chạy thoát thế nào?
Lưu Kỳ lắc đầu nói:
- Không ngờ ở Giang Đông không để Trình Tướng Quân truy đuổi, ngược lại ở Kinh Châu lại lệnh Trình Tướng Quân truy đuổi. Trình Tướng Quân tự tiện xông vào Kinh Châu chẳng lẽ không sợ xảy ra đại chiến sao?
Lúc này Lưu Kỳ cũng chỉ muốn đấu khẩu với Trình Phổ để kéo dài thời gian chờ viện quân.
- Ha ha ha. . .
Trình Phổ cười lớn:
- Binh sĩ Giang Đông ta chưa bao giờ sợ giao chiến, nếu không phải binh mã Kinh Châu co đầu rụt cổ e là Kinh Châu lúc này đã không còn.
Ngay sau đó Trình Phổ quát:
- Tiểu tử Lưu Kỳ có gan ra khỏi thành chiến một trận.
Một vạn đại quân phía sau Trình Phổ cũng hô lớn:
- Có gan ra khỏi thành chiến một trận!
Khi thế hừng hực, thanh âm rung trời.
Lưu Kỳ thấy sĩ khí Giang Đông hừng hực, không khỏi lắc đầu nói:
- Trình Tướng Quân dẫn theo một vạn đại quân xông tới khiêu chiến với một nghìn binh mã của ta, thật sự quá coi trọng ta, phong cách người Giang Đông lấy nhiều thắng ít cũng không có gì thay đổi, nếu Trình Tướng Quân thống lĩnh binh mã thoái lui hai mươi dặm, ta tất nhiên sẽ thống lĩnh binh mã ra khỏi thành quyết phân cao thấp với Tướng Quân, Tướng Quân nghĩ thế nào?
Trình Phổ cả kinh nói:
- Thật sao?
Lưu Kỳ gật gật đầu nói:
- Thật.
Lăng Thao ở bên tỉnh táo nhắc nhở:
- Trình Tướng Quân, đừng nghe Lưu Kỳ sàm ngôn, hắn chẳng qua chỉ muốn kéo dài thời gian thôi.
Trình Phổ đột nhiên tỉnh ngộ, quát lớn với Lưu Kỳ:
- Tiểu tử Lưu Kỳ, cho dù ngươi miệng lưỡi sắc bén, thì ngày hôm nay cũng không ai cứu được ngươi.
Nói xong gật gật đầu ra hiệu cho Lăng Thao chỉ huy binh mã, dù sao Lăng Thao cũng là chủ tướng, y không được phép vượt quyền.
Lăng Thao nhìn Lưu Kỳ nói:
- Xem ngươi có thể thủ bao lâu?
Nói xong hạ lệnh:
- Công thành.
Một vạn đại quân từ từ thoái lui về phía sau lấy không gian, tiếng kèn hiệu vang lên từng đội từng đội binh mã dưới sự chỉ huy của Đô Uý, Tư Mã của mình vác thang mây vọt tới huyện Dương Tân. Một vạn đại quân hành quân vội vàng cũng không mang theo nhiều khí giới công thành, tổng cộng có mấy chục cái thang vì thế một vạn đại quân chỉ có thể chia thành từng nhóm công thành.
Từ khi sĩ tốt Giang Đông đến, Ngụy Diên vẫn luôn cổ động sĩ tốt trên thành, lúc này cả đám sĩ tốt trên thành ai lấy đều cầm đại đao, trường mâu trên tay chờ đợi sĩ tốt dưới chân thành, rơi vào đường cùng bọn họ cũng chỉ có thể cố lấy dũng khí tử chiến.
Binh mã Giang Đông sắp tới gần, Ngụy Diên tay cầm đại đao sắc mặt nghiêm túc, thậm chí còn có chút khẩn trường, thấy binh mã Giang Đông tiến nhập tầm bắn của tiễn thủ, Ngụy Diên quát lớn:
- Bắn tiễn!
Mấy chục vũ tiễn trên thành bắn xuống, ngay lập tức bên trong đại quân Giang Đông truyền ra tiếng kêu gào thảm thiết, tuy không lớn nhưng lại có thể nghe được rất rõ. Tiếng kêu thảm thiết khiến cho tiễn thủ trên tường thành tinh thần đại chấn, cả đám không ngừng bắn tiễn xuống chân thành.
Hàng loạt thang mây đặt trên tường thành huyện Dương Tân, thang mây cao ngất thậm chí còn cao hơn nhiều so với tường thành huyện Dương Tân, từng đám sĩ tốt Giang Đông theo thang mây tiến về phái tường thành.
Ngụy Diên sớm có chuẩn bị, quát lớn đối với sĩ tốt:
- Lăn cây!
Gõ tròn gắn đinh nhọn theo thang mây trực tiếp đánh bay sĩ tốt trên thang, sau đó rơi xuống chân thành. Hàng loạt cây lăn lăn xuống khiến đại quân Giang Đông có chút hỗn loạn.
Ngụy Diện cũng không ngừng lại mà tiếp tục quát:
- Đá lớn!
Từng từng khối đá lớn từ trên tường thành rơi xuống, ầm một tiếng đập xuống mặt đất khiến chút sĩ tốt không kịp tránh né biến thành khối thịt nát, đá vụn bắn tung tóe làm cho trên mặt sĩ tốt Giang Đông lưu lại không ít vết thương.
Lần liên tục đánh lui sĩ tốt Giang Đông công thành, nhưng sau đó cây lăn, đá lớn trên thành cũng càng lúc càng ít dần, trên tường thành bắt đầu có một số sĩ tốt Giang Đông xuất hiện, một số sĩ tốt trên tường thằng có chút căng thẳng cũng định thần, liều chết giao chiến với sĩ tốt Giang Đông.
Tiếng binh khí va chạm vào nhau không ngừng vang bên tai, thỉnh thoảng có chút sĩ tốt ngã xuống cuối cùng không đứng dậy được, thỉnh thoảng có sĩ tốt rớt xuống tường thành khiến mặt đất lưu lại một hố lớn, phi mâu, vũ tiễn qua lại không ngừng kéo theo hàng tá sinh mệnh. Sĩ tốt trên thành càng ngày càng ít, mà ngay cả Ngụy Diên cũng bị thương nhiều chỗ.
Nhìn thấy sĩ tốt Giang Đông trên thành càng lúc càng nhiều, Lăng Thao cười nói:
- Tiếp tục xung phong hẳn là có thể đánh hạ huyện Dương Tân, bắt sống Lưu Kỳ.
Trình Phổ ở bên lại lắc đầu nói:
- E là không được, tám trăm thủ hạ của Lưu Kỳ vẫn chưa xuất hiện, có lẽ Lưu Kỳ lưu bọn họ ở phía sau.
Lăng Thao lắc đầu, không thèm để ý nói:
- Trình Tướng Quân không cần lo lắng, tám trăm người kia là kỵ binh, xuống ngựa sức chiến đấu sẽ suy giảm thật lớn cản bản không ngăn được đại quân xung phong.
Trình Phổ thấy Lăng Thao khinh thường địch, nhắc nhở nói:
- Phi Hổ Quân giống như Thân Vệ Quân của chủ công đều là quân đội tinh nhuệ trong tinh nhuệ, mà Phi Hổ Vệ giống như kỵ binh Thân Vệ Quân sau lưng ta, lên ngựa là kỵ binh xuống ngựa là bộ binh, Lăng Tướng Quân phải thận trọng.
Lăng Thao có chút ngạc nhiên nói:
- Oh, đã như vậy ta đây cẩn phải mở mang tầm mắt một chút.
Nói xong vung tay lên ra hiệu cho một nghìn binh mã sớm chờ ở phía sau phóng về phía huyện Dương Tân.
Tám trăm Phi Hổ Vệ trong huyện Dương Tân đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc này dưới sự chỉ huy của Cam Ninh, Vương Nghị lao lên tường thành.
Một nghìn binh mã Giang Đông rất nhanh leo thang lên tường thành, còn binh mã dưới trướng Ngụy Diên đã thương vong thảm trọng không còn lực tái chiến, chỉ còn lại Ngụy Diên dẫn theo vài sĩ tốt còn sót lại miễn cưỡng chống đỡ.
Tám trăm kỵ binh trên tường thành đã xuống ngựa làm bộ binh leo lên tường thành, lên ngựa làm kỵ binh xuống ngựa làm bộ binh đối với Phi Hổ Vệ mà nói không có gì khó khăn. Cẩm Phàm Tặc cũng mới đầu cũng là bộ binh dần dần mới phát triển đến kỵ binh, thậm chí cũng đã có lúc làm thủy tặc.
Phi Hổ Vệ khoác trên mình khôi giáp màu bạc, đầu đội nón sắt, tay cầm trường thường vừa bước lên tường thành liền khiến binh mã Giang Đông thiệt hại nặng nề, Cẩm Phàm Tặc lúc này cũng đã mặc khinh giáp quơ binh khí chém giết sĩ tốt Giang Đông.
Cẩm Phàm Tặc và Phi Hổ Vệ không chỉ giỏi phối hợp, mỗi người trong số bọn họ đều đã trải qua tuyển chọn kỹ lưỡng, lại trải qua nhiều trận chiến, vì thế đều là binh sĩ tinh nhuệ hoàn toàn có thể lấy một chọi mười, một nghìn binh mã Giang Đông không đến một khắc đã bị chém chết hầu như không còn, tất cả những sĩ tốt còn lại nhìn tám trăm người trước mắt hung hãn chém giết sắc mặt không khỏi toát lên vẻ rung động, binh sĩ như vậy mới là binh sĩ thực sự tinh nhuệ, Ngụy Diên ở bên xem chiến trong lòng sôi trào nhiệt huyết, binh mã như vậy mới là binh mã đáng để một viên đại tướng chỉ huy.