Chương 149
Huyện Dương Tân cách Sài Tang hơn tám mươi dặm, khoảng cách như vậy làm cho Lăng Thao có chút lo lắng, nhìn về phía Trình Phổ nói:
- Nơi này chỉ cách huyện Dương Tân không đến hai mươi dặm, khoảng cách từ đây đến Sài Tang còn hơn sáu mươi dặm không biết Phi Long có bày mai phục giữa đường không?
Trình Phổ lắc đầu nói:
- Không biết, chỉ là Phi Long Quân đã tụ hợp hơn phân nửa ở nơi này, cho dù phía trước có mai phục ắt cũng không quá nhiều, Thân Vệ Quân đủ để vượt qua. Huống hồ khoảng cách dài như vậy Phi Long Quân không hẳn sẽ truy đuổi, chờ đến khi tiếp cận Sài Tang bọn họ tất nhiên sẽ không đuổi nữa.
Nghe được Trình Phổ nói, Lăng Thao thở phào nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm cảm thán:
- Hiện tại một vạn binh mã cơ hồ bị diệt chỉ còn lại số ít ở đây, sớm biết thế này ta không nên tùy tiện đến đây truy kích Lưu Kỳ.
Nghĩ đến đây Lăng Thao quay đầu nói với Trình Phổ:
- Trình Tướng Quân, nếu lần này ta không trở về được xin Trình Tướng Quân hãy thay ta chăm sóc Thống Nhi.
Sắc mặt Trình Phổ biến đổi nhìn về phía Lăng Thao nói:
- Lăng Tướng Quân đâu cần nói lời ấy, lần này tuy tổn thất nặng nề nhưng Tướng Quân không cần buồn rầu, ngày sau tiếp tục tập hợp binh mã đến đòi lại là được, nếu không có gì bất ngờ xảy ra năm nghìn binh mã từ quận Ngô đã đến Sài Tang rồi, còn Tôn Tướng Quân thống lĩnh hai vạn đại quân rạng sáng ngày mai sẽ tới, chúng ta không phải không có cơ hội.
Tuy rằng y biết rằng toàn bộ binh mã đuổi tới cơ hội đánh thắng Phi Long Quân vẫn rất xa vời, nhưng thấy bộ dáng Lăng Thao ủ rũ không kiềm nổi lòng an ủi nói.
Nghe Trình Phổ nói xong, tâm tình Lăng Thao khẽ lắng xuống, hung hăng nói:
- Ngày sau nhất định phải quay lại báo mối hận hôm nay.
Nhìn bộ dáng Lăng Thao như vậy Trình Phổ không nói gì, tuy biết cơ hội Lăng Thao có thể báo thù là rất nhỏ nhưng cũng không hề phản bác. Phải biết muốn báo thù rất không đơn giản, trừ phi Tôn Sách tập hợp toàn bộ quân đội Giang Đông, nói không chừng có thể tiêu diệt một số bộ phận Kinh Châu đó mới xem như là báo thù.
Hai quân cứ như vậy một đuổi một chạy giằng co gần một canh giờ.
Hai quân cách xa nhau gần năm dặm nhưng không thấy Văn Sính thúc giục Phi Long Quân đẩy nhanh tốc độ, cấp tốc xung phong liều chết dễ dàng khiến người mệt nhọc, mà hành quân gấp cũng có thể khiến người ta mệt mỏ nếu như thúc giục Phi Long Quân nói không chừng Phi Long Quân đuổi đến nơi sẽ không còn sức lực chiến đấu, huống hồ phía trước y đã phái binh mã mai phục vì thế cũng không cần phải gấp gáp truy kích.
Mắt thấy vị trí mai phục của Phi Hổ Vệ ngay trong tầm mắt, Văn Sính không chút do dự lập tức hạ lệnh nói:
- Đuổi!
Lập tức mấy chục gã thân binh cưỡi khoái mã truyền mệnh lệnh của Văn Sính ra toàn quân, Phi Long Quân ở phía trước cách đó không xa sau khi tiếp nhận mệnh lệnh liền đẩy nhanh tốc độ, gần một khắc đồng hồ đã kéo khoảng cách xuống chỉ còn không đến hai dặm.
Truy kích Phi Long Quân tự nhiên kinh động Trình Phổ, Trình Phổ cũng không chút dơ dự mệnh lệnh gia tăng tốc độ kéo giãn khoảng cách hai quân. Không lâu sau đã đến một khu rừng rậm phía trước, mà đường lớn lại vừa vặn xuyên qua khu rừng này.
Ngay khi Trình Phổ thống lĩnh đại quân dự định tiến vào rừng rậm cũng là lúc một đội kỵ binh từ bên cạnh rừng rậm vọt tới, ngay sau đó có một đội kỵ binh trong rừng rậm cũng vọt về phía đại quân Giang Đông.
Nhìn kỵ binh xông tới, Trình Phổ và Lăng Thao sắc mặt đại biến, Trình Phổ hô lớn:
- Phi Long Vệ.
Sắc mặt Trình Phổ lập tức trở nên kiên nghị nói:
- Vượt qua.
Xấp xỉ ba nghìn đại quân Giang Đông phía sau hợp thành Trùy Hình Trận vọt về phía Phi Long Vệ, xem ra bọn họ muốn dùng mọi giá để vượt qua.
Tư Mã thống lĩnh Phi Long Vệ thấy binh mã Giang Đông như thế cũng hô lớn, sau đó mang theo Phi Long Vệ vọt lên, nhiệm vụ của y lần này chính là chia rẽ tàn binh Giang Đông sau đó đánh giết.
Phi Long Vệ và Thân Vệ Quân nguyên bản lực lượng tương đương, hiện tại Phi Long Vệ cưỡi chiến mã tạo thành phương trận kỵ binh uy lực tất nhiên kinh người. Còn Thân Vệ Quân rơi vào đường quân tự nhiên dùng hết khả năng tử chiến, lại có hai vị đại tướng Trình Phổ, Lăng Thao chỉ huy vì thế sĩ khí cũng không tồi.
Trình Phổ, Lăng Thao biết lần này không thể nhanh chóng thoát khỏi vòng vây của Phi Long Vệ, rất có thể hai nghìn Thân Vệ Quân còn dư lại sẽ phải bỏ mình ở nơi này. Hai người liếc mắt nhìn nhau đều thấy được vẻ ngưng đọng trong mắt đối phương không khỏi khẽ gật đầu, hai người giơ đại đao hiên ngang vọt về phía kỵ binh phía trước, cần phải vượt qua khu rừng rậm này Thân Vệ Quân mới có thể đào tẩu.
Phi Long Vệ tiến gần ngay trước mắt, Trình Phổ đột nhiên nhướn người mạnh một cái vọt tới trước người một gã Phi Long Vệ, vung đại đao mấy chục cân chém xuống chiến mã, khiến chiến mã toàn thân phủ khôi giáp ngã quỵ, kéo thep Phi Long Vệ lập tức gã xuống đất, Trình Phổ căn bản không để ý tới Phi Long Vệ ngã xuống mà lúc này tiếp tục vung đại đao chém về phía gã sĩ tốt bên cạnh, khi những gã Phi Long Vệ kia ngã xuống Thân Vệ Quân không chút do dự bổ xuống một đao, đại đao theo kẽ hở ở mũ giáp và khôi giáp chém vào thoáng chốc quyết định số phận của những sĩ tốt Phi Long Vệ này.
Lăng Thao ở bên cũng không tỏ ra yếu thế, khi Trình Phổ đột tiến cũng là lúc Lăng Thao bước một bước dài vột lên, tay trái mạnh mẽ tóm lấy dây cương kéo một gã Phi Long Vệ xuống, tay phải cầm đại đao thuận thế chém tới khiến gã Phi Long Vệ lập tức ngã khỏi chiến mã. Ngay sau đó xoay người một cái liền nhảy lên lưng chiến mã, tay cầm dây cương mạnh mẽ kéo chiến mã, cộng thêm khôi giáp rất nặng trực tiếp khiến chiến mã dựng ngược, ngửa mặt lên trời tê hí, sau đó vung cương thúc giục chiến mã quay đầu nhằm về phía Phi Long Vệ.
Hai nghìn Thân Vệ Quân đi theo hai người Trình Phổ, Lăng Thao theo lỗ hổng đã giải khai vọt vào đoàn quân Phi Long Vệ. Ngay sau đó tiếng binh khí va chạm vào nhau văng vẳng không dứt bên tai, đại đao trường thương chém trúng khôi giáp, đâm trúng mũ giáp khắc lên từng đạo hoa ngân, tiếng vang chói tai phát ra khiến lòng người ớn lạnh. Thỉnh thoảng có trường thương xuyên qua kẽ hở khôi giáp đâm qua làn da nhập vào trong thịt, toàn thân trường thương vào lúc này nhuộm đỏ máu tươi, khôi giáp sứt mẻ, thỉnh thoảng lại có từng tên từng tên sĩ tốt ngã xuống chiến trường bị giẫm thịt nát xương tan.
Rắc rắc một tiếng, khôi giáp của một gã Phi Long Vệ bị vỡ nát dưới đại đao của Trình Phổ, đại đao thế lực chưa dừng trực tiếp trảm đứt tiễn trên người gã sĩ tốt Phi Long Vệ kia, Trình Phổ thuận tay kéo gã Phi Hổ Vệ này xuống ngựa, tay nắm yên ngựa nhướn mình lên ngựa cùng Lăng Thao một tả một hữu phóng về phía trước. Ngồi trên lưng ngựa Trình Phổ múa đại đao, một lần đại đao vỗ xuống là một gã Phi Long Vệ bị nện xuống ngựa thậm chí khôi giáp trực tiếp vỡ vụn, sĩ tốt Phi Long Vệ thường thường giáp hỏng người chết.
Lăng Thao giống vậy cũng cưỡi chiến mã, tuy thân thể tổn thương nhưng đao ảnh vẫn thật mạnh, phàm là đại đao không đụng tới sĩ tốt thì trực tiếp bị nện xuống ngựa, hoặc thân hình lảo đảo tiếp đến khiến ngựa lui về phía sau giẫm đạp lên Phi Long Vệ phía sau.