Chương 148
Nhận thấy Phi Long Quân tiến tới gần, Trình Phổ vung đao ngăn cản, nhưng chỉ thoáng chốc liền có vô số trường thương đâm tới, Trình Phổ thở dài, ra lệnh cho Thân Vệ Quân ngăn cản. Chỉ có điều y đã tính thoái lui, số lượng Phi Long Quân nhiều hơn vài lần so với Thân Vệ Quân, căn bản không phải bọn họ có thể ngăn cản, huống hồ ở chỗ khác cũng truyền đến tiếng hô hét rung trời. Hai vạn Phi Long Quân đủ để đánh tan bọn họ, nếu không bỏ chạy e là sớm muộn gì cũng bị giết toàn bộ, thế nhưng Phi Long Quân hiện tại khí thế hưng hực, tùy ý lui lại chắc chắn tan vỡ nhanh hơn mà thôi, Trình Phổ không thể không ở lại ngăn cản Phi Long Quân tiên phong, nghĩ vậy Trình Phổ dẫn theo Thân Vệ Quân ngay mặt giao chiến với Phi Long Quân.
Hai đội binh mã bắt đầu lao vào chém giết, Thân Vệ Quân tuy trang bị và thực lực tốt hơn khá nhiều so với Phi Long Quân, nhưng Phi Long Quân nhân số đông hơn đánh sâu vào khiến trận hình Thân Vệ Quân có chút rời rạc, còn Phi Long Quân cũng bởi vậy khẽ ngưng lại, Trình Phổ không dám chần chừ lúc này dẫn theo Thân Vệ Quân rút về phía đại doanh Lăng Thao trấn thủ, đối với chiến mã y hiện tại không còn dám ôm hy vọng, một nghìn Phi Long Quân giết hại bốn nghìn con ngựa chỉ trong giây lát, cho dù chạy đến cũng không giải quyết được gì.
Đại doanh Giang Đông cách đó không xa, Lăng Thao đang chỉ huy những sĩ tốt còn lại gắng sức chống đỡ, một vạn đại quân đã chết quá nửa, tuy vậy binh mã Giang Đông vẫn có thể tùy thời tan tác. Phi Long Quân hai mặt giáp công khiến đại quân Giang Đông giống như lấy trứng chọi đá, mà ngay cả trên người Lăng Thao cũng có vài vết đao thật dài, máu tươi thấm ướt quần áo màu trắng để lộ ra lớp da thịt chây sờn.
Lăng Thao một phen phá tan binh sĩ Phi Long Quân trước mặt, rốt cuộc có thể quay đầy xem xét tình hình đại quân phía sau. Chỉ thấy mấy nghìn binh mã phía sau hỗn loạn vô cùng, thậm chí có những sĩ tốt không mặc khôi giáp giống như Lăng Thao, cả đám đầu bù tóc rối mặt mũi bơ phờ, nhìn bộ dạng tùy thời có thể gục ngã.
Tiếp đến Lăng Thao liếc nhìn đại quân Kinh Châu phía trước, lúc này Phi Long Quân tinh thần hưng phấn cảm giác không chút mệt mỏi, hơn nữa công thủ nhiều mặt nhưng không chút hỗn loạn, mỗi lần xung phong đều khiến sĩ tốt Giang Đông bỏ mình la liệt trên chiến trường.
Nhìn tình hình trước mắt càng lúc càng bất lợi đối với binh mã Giang Đông, Lăng Thao cũng lo lắng dị thường, đúng lúc này Trình Phổ dẫn theo Thân Vệ Quân đuổi tới, Thân Vệ Quân tạm thời ngăn chặn Phi Long Quân tiến quân giúp cho đại quân phía sau của Lăng Thao có thể nghỉ ngơi.
Trình Phổ nhìn Lăng Thao bị thương, nói:
- Lăng Tướng Quân lui lại đi.
Nghe Trình Phổ nói, Lăng Thao định nói gì đó nhưng lại chợt nghe thấy Trình Phổ nói tiếp:
- Lần này e là toàn bộ Phi Long Quân Kinh Châu đến đây, nếu tiếp tục đánh e là quân ta rất bất lợi.
- Hóa ra là Phi Long Quân.
Trong mắt Lăng Thao lóe lên một tia thoải mái, cuộc đại chiến vừa nãy y luôn cảm thấy bị mấy nghìn binh mã này đè ép không lực hoàn thủ. Gật gật đầu, Lăng Thao có chút không cam lòng nói:
- Vậy lui đi.
Nhìn sĩ tốt Phi Long Quân muốn đuổi theo, Trình Phổ không dám chậm trễ lúc này mang theo Lăng Thao rời đi, đại quân Giang Đông phía sau cũng thở phào nhẹ nhõm đi theo hai người tiến về Sài Tang.
Bên trong đại doanh Giang Đông, ba đội binh mã Phi Long Quân đã hợp binh lại một chỗ cùng nhau đuổi theo đại quân Giang Đông, rồi sau đó Văn Sính cũng thống lĩnh hai nghìn Phi Long Quân gắt gao truy đuổi, ngay từ đầu hai nghìn binh mã này không hề tham chiến.
Tại thị trấn Dương Tân, đám người Lưu Kỳ vẫn luôn quan sát tình hình trận chiến này, sau khoảng thời gian gần hai khắc đồng hồ một vạn binh mã Giang Đông và hai nghìn Thân Vệ Quân dưới sự công kích mãnh liệt của Phi Long Quân đã bị đánh tan, về phần cuối cùng để đại quân Giang Đông bỏ chạy đám người Lưu Kỳ tự nhiên nhận ra là Phi Long Quân cố ý buông lỏng, tuy rằng hai vạn Phi Lopng Quân hoàn toàn có thể vây kín đại quân Giang Đông không để lọt một người, chỉ là như vậy đại quân Giang Đông liều chết phản kích mất sẽ nhiều hơn được, đám người Lưu Kỳ có thể nhìn thấu được lo lắng của Văn Sính.
Lưu Kỳ nhìn sĩ tốt Phi Long Quân đi xa, sắc mặt cảm thán nói:
- Đây mới là binh sĩ tinh nhuệ chân chính.
Cam Ninh, Ngụy Diên bên cạnh cũng vui vẻ gật đầu tán thưởng, còn Vương Nghị thì chỉ mỉm cười không nói.
Đúng lúc này hai nghìn Phi Long Quân đã đến huyện Dương Tân.
Văn Sính dẫn theo Phi Long Quân trên đường truy kích đại quân Giang Đông thỉnh thoảng phát động công kích đại quân Giang Đông, đại quân Giang Đông bị Phi Long Quân công kích đã trở nên vô cùng mệt mỏi nhưng lại không dám dừng lại mà chỉ có thể liều mạng bỏ chạy. Phi Long Quân giống như bầy lang sói chạy tứ phía, thỉnh thoảng lại phát ra một trận công kích về phía con mồi.
Trên đường tháo chạy Lăng Thao thoáng liếc nhìn phía sau chỉ còn sót lại năm nghìn binh mã, y cười khổ nói:
- Khi đến một vạn đại quân hừng hực khí thế hiện tại cộng cả Thân Vệ Quân ước chừng chỉ còn lại năm nghìn, chuyện này thực sự khó chấp nhận.
Trình Phổ lắc đầu nói:
- Lăng Tướng Quân không cần tự trách, lần này có Phi Long Quân từ nơi bí ẩn gần đó đánh lén không có toàn quân bị diệt đã là chuyện may mắn, phải biết rằng Văn Sính chính là danh tướng nổi danh nhất trong các đại tướng quân địch.
Lăng Thao thở dài:
- Ngươi xem, Phi Logn Quân vẫn luôn truy kích phía sau rõ ràng muốn tiêu diệt hết toàn bộ năm nghìn binh mã này, dựa theo tốc độ như vậy e là khi đến Sài Tang năm nghìn binh mã này chỉ còn lại vài người.
Trình Phổ cũng thở dài:
- Chỉ có thể đi bước nào nhìn bước đấy.
Trình Phổ vừa mới nói xong liền thấy trong rừng cây ven đường đột nhiên xuất hiện ba nghìn Phi Long Quân chém giết xông ra, khi binh mã Giang Đông còn chưa kịp phản ứng thì năm nghìn binh mã Giang Đông đã bị tách thành hai đoạn, các đó không xa Phi Long Quân truy kích phía sau cũng đột nhiên gia tăng tốc độ vọt lên giáp công với binh mã Giang Đông.
Mấy nghìn binh mã Giang Đông phía sau thoáng chốc hỗn loạn, Lăng Thao phía trước nhìn thấy tình hình phía sau suy tính dẫn theo sĩ tốt đến giải cứu binh mã bị vây lại bị Trình Phổ ngăn cản.
Lăng Thao khó hiểu nhìn Trình Phổ cả giận nói:
- Trình Tướng Quân ngăn ta làm gì?
Trình Phổ lắc đầu nói:
- Ngài không thể quay lại, hiện tại dù quay lại cũng không thể cứu được sĩ tốt phía sau.
Nói xong kéo Lăng Thao rời đi.
Lăng Thao giật mình tỉnh ngộ, không có ấm ức, chỉ là sắc mặt kém hơn chút. Phần lớn sĩ tốt phía sau đều là binh mã y mang từ Sài Tang đến, nghe được thanh âm từ phía sau truyền đến có tiếng kêu thảm thiết, Lăng Thao tim đau như cắt, nắm chặt lấy đại đao thục mạng chạy về phía trước.
Trong khoảng thời gian uống cạn chum trà gần hai nghìn binh mã Giang Đông bị bao vây đã bị giết sạch không còn, Phi Long Quân hợp binh một chỗ lại truy kích đại quân Giang Đông.
Đại quân Giang Đông hiện tại còn lại không đến ba nghìn người, còn binh mã Sài Tang còn lại không đáng là bao, phần lớn đều là Thân Vệ Quân. Tốc độ của Thân Vệ Quân hiển nhiên nhanh hơn rất nhiều, vì thế tạo ra khoảng cách khá xa so với đại quân phía sau, còn binh mã Sài Tang cũng là sĩ tốt tinh nhuệ đào thải xuống cho nên tiến độ cũng xấp xỉ Thân Vệ Quân.