Chương 152
- Chu Tướng Quân, khu rừng rậm này chính là con đường duy nhất từ Sài Tàng đến huyện Dương Tần Tướng Quân nên sai người đi trước xem xảy ra chuyện gì?
Chu Thái gật đầu nói:
- Ngươi dẫn theo một nghìn binh mã đến tra xem, ta mang đại quân theo sau.
- Tuân lệnh.
Lăng Thống lo lắng thay phụ thân, lúc này dẫn theo một nghìn binh mã phi nhanh về phía trước.
Thấy Lăng Thống rời đi, Chu Thái hạ lệnh nói:
- Đại quân đề phòng, đồ quân nhu lương thảo để lại phía sau, đại quân tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
Đại quân ở phía sau không lâu sau liền thay đổi bộ dáng, toàn bộ lương thảo đồ quân nhu toàn bộ đi chậm ở phía sau được đại quân cẩn thận bảo hộ, còn đoàn binh mã khác tốc độ nhanh hơn không ít, nhưng cũng đề phòng nghiêm ngặt tùy thời có thể đầu nhập chiến đấu.
Lăng Thống dẫn theo một nghìn binh mã tất cả đều là kỵ binh, không lâu sau đã đến bên cạnh rừng rậm, nhìn lửa lớn phía trước Lăng Thống có chút lo lắng, nơi này là con đường duy nhất từ Sài Tang đến huyện Dương Tân, lúc này bốc lửa lớn e là đại quân trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tới huyện Dương Tân.
Lăng Thống đang định sai người đến bẩm báo với Chu Thái, lại thấy bên cạnh rừng rậm có gần một nghìn binh mã chạy ra, Lăng Thông lúc này quát lớn:
- Đề phòng.
Một nghìn binh mã nhanh chóng xếp thành trận hình xung phong cảnh giác nhìn gần một nghìn binh mã phía trước.
Hóa ra là Lăng Thao thấy được Lăng Thống biết viện binh Sài Tang tới liền bất người mang theo binh mã ra khỏi rừng rậm, thấy vậy Lăng Thống đứng ở xa mệnh lệnh sĩ tốt canh phong nghiêm ngặt, trên mặt Lăng Thống lộ ra vẻ tươi cười nhưng ngay sau đó thay bằng vẻ xót xa. Lần này thống lĩnh một vạn binh mã hừng hực khí thế cho rằng sẽ bắt được Lưu Kỳ, không ngờ kết quả là tổn thất nặng nề, toàn bộ binh mã dẫn theo từ Sài Tang bị diệt sạch, còn lại không đến trăm người.
- Phụ thân?
Lăng Thống nhìn Lăng Thao trước mặt quần áo tả tơi, toàn thân là máu, không dám khẳng định hô lớn. Sau nhìn kỹ mới dám khẳng định người trước mặt chính là cha mình, còn Trình Phổ ở bên cũng quần áo rách rưới khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi.
- Phụ thân, Trình Tướng Quân, các người làm sao vậy?
Tuy rằng đã xác định thân phận người trước mặt, nhưng trên mặt y vẫn toát lên vẻ khó tin, Lăng Thao, Trình Phổ khi đi dẫn theo một vạn đại quân còn có hai nghìn Thân Vệ Quân, lúc này mới một ngày không gặp đã biến thành bộ dạng như này rồi.
Lăng Thao cười khổ một tiếng nói:
- Thống nhi, lần này Sài Tang dẫn đến đây bao nhiêu binh mã?
Y lúc này có chút lo lắng Phi Long Quân mai phục ở nơi này.
Lăng Thống hít sâu một hơi, xoay người xuống ngựa thi lễ với Lăng Thao và Trình Phổ:
- Phụ thân, Trình Tướng Quân, lần này Chu Tướng Quân đích thân thống lĩnh một vạn binh mã Sài Tang ở phía sau, còn có năm nghìn kỵ binh của Trình Tướng Quân cùng đến.
Nghe Lăng Thống nói xong, hai người Lăng Thao đều thở phào nhẹ nhõm, có đạo binh mã này cho dù Phi Long Quân cũng khó có thể chiếm được tiện nghi, tuy nói Phi Long Quân lực công kích cực mạnh nhưng khó chiếm tiện nghi đối với ba vị Đại Tướng Trình Phổ, Chu Thái và Lăng Thao, ngoài ra năm nghìn kỵ binh tuy không đủ để ngăn cản Phi Long Vệ , nhưng nếu báo trụ Phi Long Vệ vẫn có thể làm được.
Lăng Thao nhìn Lăng Thống hỏi:
- Thống nhi, Chu Thái Tướng Quân hiện tại ở đâu?
Lăng Thống đưa tay chỉ về phía sau nói:
- Cách nơi này không đến mười dặm, chỉ chút nữa sẽ đến đây.
Lăng Thao và Trình Phổ liếc mắt nhìn nhau một cái nói:
- Đã như vậy hãy mau qua đó hội hợp với Chu Thái Tướng Quân, tránh xuất hiện tình hình bất chắc.
Nói xong lại nhìn Lăng Thống hỏi:
- Thống nhi, ngươi trên đường đi có phát hiện nơi nào khả nghi không?
Lăng Thống đã biết ý tứ của Lăng Thống, lắc đầu nói:
- Không, trên đường đi địa thế trống trải, nhi tử trên đường đi tới khong phát hiện nơi nào thích hợp mai phục binh mã.
Lăng Thao gật gật đầu nói:
- Đã như vậy, mau đi thôi.
Lăng Thống lập tức mệnh lệnh thân binh mang tới hai con chiến mã để Trình Phổ và Lăng Thao cưỡi, sau đó đoàn người xuất phát, không đến nửa canh giờ liền hội hợp với đoàn quân của Chu Thái.
Chu Thái nhìn Trình Phổ và Lăng Thao trước mặt, trong mắt lóe lên vẻ khó tin nói:
- Lăng Tướng Quân, Trình Tướng Quân, các người?
Nhìn thấy đại quân của Chu Thái, Lăng Thao và Trình Phổ với thực sự yên tâm, kế sách của Văn Sính biến hóa quỷ dị bọn họ không thể không cẩn thận. Nghe được Chu Thái hỏi, Lăng Thao cười khổ nói:
- Chu Tướng Quân, một vạn đại quân lúc này chỉ còn lại mình ta.
- Cái gì?
Chú Thái càng thêm khó tin, vừa mới gặp Lăng Thao và Trình Phổ, y mơ hồ có điều phỏng đoán chỉ là khi nghe chính miệng Lăng Thao nói ra Chu Thái vẫn khó có thể tin nhìn về phía Trình Phổ ở bên.
Trình Phổ gật đầu nói:
- Lăng Tướng Quân nói không sai, chúng ta gặp phải Phi Long Quân nếu không có các người đuổi tới e là ngay cả chúng ta cũng bị giết chết.
Nhìn thấy Trình Phổ gật đầu, Chu Thái thở dài hỏi:
- Phi Long Quân không phải đang ở quận Nam sao? Cho dù Lưu Kỳ đi cầu viện sớm nhất cũng phải sáng mai mới đến, tại sao đuổi tới sớm như vậy?
Trình Phổ và Lăng Thao đều cười đắng ngắt, nói:
- Chúng ta cũng không biết, Phi Long Quân nhân lúc đêm tối đánh vào đại doanh, đại quân căn bản không thể ngăn cản, hơn nữa bốn nghìn chiến mã của Thân Vệ Quân cũng bị Phi Long Quân tàn sát bằng không chúng ta cũng không tổn thất nặng nề như vậy.
Chu Thái thở dài:
- Sớm nghe nói Phi Long Quân hành tung quỷ dị, không ngờ lại lợi hại như thế. Lăng Tướng Quân, Trình Tướng Quân hiện tại chúng ta trở về Sài Tang trước rồi tính sau, có Phi Long Quân ở đây e là dù tăng cường binh mã gấp đôi cũng khó đánh chiếm Giang Hạ.
Lăng Thao, Trình Phổ bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Chỉ có thể chờ hai vạn đại quân của chủ công đuổi tới mới có thể suy tính, hi vọng đến lúc đó Lưu Kỳ còn ở Giang Hạ.
Ba người bàn bạc thỏa đáng, sau đó Chu Thái hạ lệnh nói:
- Đội hậu đại quân tiến lên đầu rút về Sài Tang.
Không lâu sau đại quân xoay người tiến vè phía Sài Tang mà đi.
Ngô Quân Tôn Sách đang ở trong phủ luyện võ, y đã giao toàn bộ chuyện chính sự cho hai huynh đệ Trương Chiêu, danh tiếng nhị Trương Giang Đông đã sớm truyền khắp Giang Đông, hai huynh đệ Trương Chiêu xử lý ngăn nắp chuyện chính sự Giang Đông căn bản không cần Tôn Sách tự mình xử lý, chỉ khi gặp phải chuyện lớn khó có thể quyết định hai người mới dâng lên Tôn Sách quyết đoán.
Buông Đan Kích trong tay xuống, Tôn Sách tiếp nhận khăn ướt từ tay thị nữ đưa tới lau lau mồ hôi trên trán, theo thói quen sẽ đi tới hậu viện vấn an mẫu thân, từ khi phụ thân y qua đời mẫu thân y chỉ ở một bên ngoài không ở lại trong phủ, chỉ là một thời gian lại ở lại đây một thời gian ngắn, bởi hai ngày nay Tôn Sách xử lý xong chuyện chính sự mới đến bồi tiếp mẫu thân.
Chỉnh lý xong xuôi lúc sau Tôn Sách chuẩn bị đi tới hậu viện liền thấy thân binh ở ngoài cửa chạy vào nói:
- Khởi bẩm chủ công, Trương Trường Sử nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.