Tam Quốc Tranh Phong

Chương 153

Chương 153
Tốn Sách có chút ngạc nhiên, Trương Chiêu đã lâu rồi không có nghiêm trọng như vậy, lúc này gật đầu nói:
- Mời y vào đại sảnh chờ, Bổn Hầu sẽ đến ngay.
Nói xong tiến về phía tiền viện mà đi.
Không lâu sau Tôn Sách đến tiền viện, vào đại sảnh liền thấy Trương Chiêu cũng không nói nhiều, trực tiếp hỏi:
- Bố, người có chuyện gì bẩm báo?
Lúc này trên trán Trương Chiêu mơ hồ toát mồ hôi lạnh, từ trong lòng lấy ra một cây trúc giản cẩn thận giao cho Tôn Sách nói:
- Đây chính tín thư Trình Tướng Quân mới truyền về, xin chủ công hãy xem qua.
Nói xong không dám nói thêm gì nữa.
Tôn Sách có chút ngạc nhiên, rốt cuộc là tin tức gì khiến cho Trương Chiêu binh thường tư thái ung dung trở nên nghiêm trọng như thế, tiếp nhận thẻ tre Tôn Sách âm thâm lắc đầu, chẳng lẽ Trình Phổ lại có tin tức xấu truyền về. Mở thẻ tre, đọc nội dung trên thẻ khiến Tôn Sách ngây ngẩy cả người, nhìn thẻ tre thật lâu sau không nói gì.
Trương Chiêu ở bên thấy Tôn Sách không nói gì cũng không dám nhiều lời chỉ dám ở bên căng thẳng chờ đợi, y biết tuy Tôn Sách chiêu hiền đãi sỹ nhưng tính cách rất nóng, lần trước Tôn Sách đích thân đi tới Trương phủ mời hai huynh đệ bọn họ rời núi, hai huynh đệ bọn họ cố ý rời đi một thời gian ngắn Tôn Sách lại trực tiếp chạy tới hậu viện túm hai huynh đệ bọn họ đi ra, khi biết Tôn Sách là một vị minh chủ đích thực hai huynh đệ bọn họ mới nguyện ý rời núi, trên nội dung thẻ tre y đã xem qua tự nhiên biết sau khi Tôn Sách nhìn thấy chắc chắn nổi giận, trong lòng có chút không yên lòng.
Chỉ là lần này y đã nghĩ sai rồi, Tôn Sách khép thẻ tre lại, nhìn Trương Chiêu nói:
- Triệu tập quần thần nghị sự.
Nói xong cầm thẻ tre rời đi.
Trương Chiêu trên đại sảnh lòng tràn đầy nghi hoặc lau mồ hôi lạnh trên trán, chủ công từ khi nào trở nên nội tâm như thế, Tôn Sách tuy binh tĩnh nhưng Trương Chiêu dựa theo cử chỉ của y vẫn nhận ra y thực sự tức giận, chỉ có điều Tôn Sách cố kìm lòng mà thôi. Nhìn Tôn Sách như vậy, Trương Chiêu có chút vui mừng, thế nhưng y cũng không dám biểu hiện ra ngoài mà vội vàng chạy đi triệu tập quần thần.
Tôn Sách trở lại hậu viện rốt cuộc không nhịn được bộc phát tức giận trong lòng, vừa mới trở lại hậu viện liền trực tiếp đá tan cánh cửa nhỏ khiến trong phòng lộ ra một mảnh hỗn độn, vừa đập phá vừa tức giận quát:
- Chết tiệt! Chết tiệt!
Tất thảy thị nữ xung quanh đều câm như hến không ai dám đến quấy rầy, có một thị nữ nhanh trí chạy đi bẩm báo với lão phu nhân, không lâu sau nghe tin Ngô lão phu nhân qua đây. Nhìn phòng ốc bị đập phá, Ngô lão phu nhân cầm ba toong đánh Tôn Sách một trượng.
Nhìn thấy Ngô lão phu nhân, Tôn Sách tất nhiên không dám hoàn thủ, vội nói:
- Mẫu thân.
Ngô lão phu nhân lại cầm lấy ba toong đánh Tôn Sách một trượng nữa, cả giận nói:
- Quỳ xuống cho ta!
Thấy Ngô lão phu nhân tức giận đến mức toàn thân phát run, Tôn Sách vội vàng nói:
- Mẫu thân đừng nóng giận, nhi tử biết sai rồi.
Ngô lão phu nhân hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi sai ở chỗ nào? Ngươi là Ngô Hầu cao quý cũng có chỗ sai lầm sao?
Nhìn Tôn Sách cúi đầu, Ngô lão phu nhân lạnh lùng nói:
- Ngươi nhìn bộ dáng ngươi xem, có điểm nào giống chư hầu một phương, nếu chuyện này truyền ra ngoài ngươi còn có uy danh gì?
Nói xong liền tiến lên cầm thẻ tre trên bàn, trong phòng vẻn vẹn chỉ còn tấm thẻ tre trên mặt bàn còn hoàn hảo cũng vô cùng thu hút tầm mắt. Tùy ý đọc nội dung trên thẻ tre, sắc mặt Ngô lão phu nhân cũng biến đổi, chỉ là ngay lập tức nghiêm mặt nhìn Tôn Sách nói:
- Một nam nhân, ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo hộ tốt, ngươi có tư cách gì tức giận? Bị người đánh vào nhà cướp đi thê tử rốt cuộc là ai mắc lỗi? Làm một chư hầu, xảy ra chuyện lại nỗi giận trong này, ngươi rốt cuộc phải làm thế nào? Ngươi hãy ở đây suy nghĩ thật kỹ, lúc nào suy nghĩ kỹ mới được rời đi.
Nói xong liền ngồi ở bên nhìn Tôn Sách.
Không lâu sau có thị nữ bên ngoài nói vọng vào:
- Khởi bẩm Ngô Hầu, Trương Trường Sử đến mời Ngô Hầu đi nghị sự, nói toàn bộ quần thần đã có mặt.
Ngô lão phu nhân thoáng liếc nhìn Tôn Sách, nói vọng ra ngoài cửa:
- Để bọn họ chờ đợi.
Sau khi thị nữ rời đi, Ngô lão phu nhân mới nhìn Tôn Sách, nói:
- Ngươi suy nghĩ kỹ chưa?
Tôn Sách ngẩng đầu, ngượng ngùng nói:
- Nhi tử đã nghĩ kỹ. Tất cả việc này đều do con mắc lỗi, nhi tử không có tập trung vào việc tiêu diệt Lưu Kỳ, xem thương hắn mới gây thành họa ngày hôm nay, chính là con khinh địch.
Nếu y ngay từ đầu mệnh lệnh các quận xung quanh dốc toàn lực bao vây diệt trừ Lưu Kỳ cũng sẽ không phát sinh việc này, y phái binh mã đi không phải tiêu diệt Lưu Kỳ mà coi đây là cái cớ tăng cường binh lực ở biên giới, như vậy mới có thể cho Lưu Kỳ cơ hội đào tẩu. Hơn nữa y đã sớm đoán được trước lộ trình hành quân của Lưu Kỳ, lại không ngờ Đại Kiều vẫn còn ở quận Lư Giang, đây cũng là sai lâm của y.
Nghe được Tôn Sách nói, Ngô lão phu nhân gật gật đầu nói:
- Nếu đã biết sai, vậy đi đi, đừng để bọn họ đợi lâu.
Tôn Sách gật gật đầu nói:
- Con bất hiếu, để mẫu thân lo lắng.
Nói xong đứng dậy thi lễ với lão phu nhân, sau đó mới đi về phía tiền viện.
Tất thảy chư thần Giang Đông đã tụ tập tại đại điện, nhưng Tôn Sách cũng không xuất hiện giống như mọi khi, mà phái người tới thống báo để bọn họ chờ đợi, cho dù là Trương Chiêu muốn đi mời cũng bị ngăn cản, đây chính là tình huống lần đầu tiên xuất hiện.
Tần Tùng mặc dù có địa vị ở Giang Đông không bằng Trương Chiêu, nhưng cũng là nhân vật nổi danh Giang Đông, bởi vậy địa vị ở Giang Đông không thấp, lúc này thấy tình hình như vậy không khỏi tiến lên hỏi. Tần Tùng tiến lên vài bước, tới cạnh Trương Chiêu hỏi:
- Bố huynh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chủ công vì sao lại triệu tập mọi người nghị sự.
Trương Chiêu cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
- Việc này quan hệ trọng đại Bố còn đang chờ chủ công mệnh lệnh, Văn Biểu huynh không cần hỏi lại, chỉ là việc này không thể xem thường, Văn Biểu huynh nên chuẩn bị sớm mới được.
Thấy Trương Chiêu trịnh trọng nói, trong lòng cũng không khỏi có chút lo lắng, dù sao việc có thể khiến ngay cả Trương Chiêu đều cảm thấy khó giải quyết chắc chắn là chuyện hiếm gặp, vì thế Tần Tùng lập tức lui về chỗ kiên nhẫn chờ đợi.
Thời điểm mọi người sắp hết kiên nhẫn chờ đợi, bỗng nhiên Tôn Sách sắc mặt điềm tĩnh đi ra, tay còn cầm tấm thẻ tre Trương Chiêu dâng lên.
- Tham kiến chủ công.
Mọi người thấy Tôn Sách không khỏi vội vàng hành lễ nói.
Tôn Sách thoáng liếc nhìn mọi người nói:
- Đã khiến mọi người đợi lâu. Lần này triệu tập mọi người đến là có một chuyện lớn cần bàn bạc với mọi người.
Nói xong đưa tấm thẻ tre trên tay cho một gã thân binh bên người, nói:
- Đọc!
Mọi người đã sớm chú ý tới tấm thẻ tre trong tay Tôn Sách, trong lòng đều phỏng đoán không biết nội dung trên tấm thẻ tre rốt cuộc là gì? Tần Tùng được Trương Chiêu báo cho trước, lúc này chằm chằm nhìn tấm thẻ tre chờ đợi chuyện kinh thiên động địa. Trương Chiêu chau mày, sắc mặt toát lên vẻ chua sót, y thật không ngờ Tôn Sách lại công khai việc này, y khó có thể tưởng tượng nội dung trên tấm thẻ tre sẽ khiến Giang Đông biến động tới mức nào.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất