Chương 173
Lưu Bàn dẫn theo một ngàn lính Phong Thỉ Doanh tiến về phía huyện Tu Thủy, vào lúc vừa tiến qua đại bản doanh Giang Đông không xa thì nhìn thấy một đội binh mã Giang Đông xông tới, nhìn thấy binh mã Giang Đông Lưu Bàn ngay lập tức cảm thấy phấn khích, cũng không cần quan tâm đây là nơi nào bèn xông lên trước, có điều đợi đến khi Lưu Bàn đến trước mặt chúng thì khuôn mặt hắn bỗng biến sắc, kẻ trước mặt chính là đại tướng Giang Đông Hàn Đương - kẻ đã làm hắn tổn thất nặng nề ở Du Huyện.
Đối với sự thất bại thảm hại lần trước, Lưu Bàn vẫn còn nhớ rõ như mới vừa xảy ra, luôn muốn tìm cơ hội để báo thù, có điều một là võ công của hắn không bằng Hàn Đương, hai là vẫn chưa có cơ hội giao đấu với gã, bây giờ gặp mặt thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Hàn Đương ở phía đối diện nhìn thấy Lưu Bàn thì sắc mặt gã cũng u ám, lần trước phải chịu tổn thất ở Du Huyện, bản thân xém chút nữa là không quay về được, đối với mấy kẻ ở Du Huyện gã đương nhiên là hận thấu xương. Tối hôm nay nhận được mệnh lệnh của Chu Du mai phục ở bên ngoài, gã nghe thấy tiếng la hét " giết" bèn vội vàng chạy tới, khi gần tới đại bản doanh thì binh mã Kinh Châu đã theo đường khác rút đi, trong lòng có chút phiền muộn bèn dẫn binh lính ra ngoài xem có gặp vận may không, không ngờ là lại gặp được thật.
Hàn Đương nhìn Lưu Bàn ở phía đối diện nói:
- Nhãi ranh, thật là trùng hợp, ngươi không phải đối thủ của ta, nên mau chóng đầu hàng đi, miễn cho một ngàn binh lính phía sau ngươi cũng phải gặp họa.
Hàn Đương vốn không coi Lưu Bàn ra gì, gã và Lưu Bàn đã từng giao thủ qua, đối với bản lĩnh của Lưu Bàn hắn nắm rất rõ.
Nghe xong lời nói của Hàn Đương, Lưu Bàn bĩu môi nói:
- Lão thất phu kia, lần trước không giữ lão lại Du Huyện thật là đáng tiếc, có điều hôm nay cũng không muộn, tiểu gia ta còn muốn báo món thù lần trước nữa.
Mặc dù đánh không lại Hàn Đương nhưng hắn cũng không thể làm giảm khí thế được.
Hàn Đương lớn tiếng cười ha ha nói:
- Nhãi ranh, khẩu khí cũng không nhỏ nhỉ, lần trước cũng không biết là kẻ nào bị đánh đến nỗi phải bỏ chạy thục mạng.
Lưu Bàn hừ nhẹ một tiếng nói:
- Không sai, lần trước không biết là kẻ nào bị đánh đến nỗi bỏ chạy thục mạng, suýt nữa thì toàn quân bị tiêu diệt.
Đối với việc lần trước toàn quân suýt nữa bị tiêu diệt hết luôn là vết thương trong lòng Hàn Đương, ở Giang Đông này không có kẻ nào dám mở mắt nhắc đến chuyện này trước mặt gã, dù là toàn quân bị tiêu diệt hết thì gã vẫn là một trong tứ đại tướng lĩnh. Lúc này nghe thấy Lưu Bàn nhắc lại chuyện cũ, Hàn Đương ngay lập tức giận dữ nói:
- Tự tìm cái chết.
Vừa nói xong bèn thúc ngựa xông về phía Lưu Bàn, ba ngàn binh mã Giang Đông cũng theo đó xông lên.
Nhìn thấy Hàn Đương xông tới, Lưu Bàn lại quay đầu bỏ chạy. Không phải là Lưu Bàn không muốn báo thù mà hiện tại không phải là cơ hội thích hợp để báo thù. Trải qua chuyện lần trước Lưu Bàn đã từ từ thay đổi. Ngày trước một Lưu Bàn chỉ cần cầm tới sách là thấy đau đầu thì hiện nay lại mỗi tối đều đọc sách, đặc biệt là cuốn "Tôn tử binh pháp" mà Lưu Kỳ đưa hắn càng cần đọc đi đọc lại, mặc dù hắn đọc không hiểu nhưng có Từ Thứ, Mã Lương ở bên cạnh chỉ bảo cho hắn. Từ Thứ mỗi ngày đều rất bận rộn nên Lưu Bàn cũng không dám phiền ông, nhưng Mã Lương thì ngược lại, từ khi Mã Lương đi theo Lưu Kỳ thì quan hệ của hắn và Lưu Bàn luôn rất tốt, do đó mà mỗi tối Lưu Bàn đều nhờ hắn làm lão sư cho mình.
Đối với sự thay đổi của Lưu Bàn, Từ Thừ đương nhiên luôn chú ý tới, nếu không thì lần này cũng không để cho Lưu Bàn dẫn theo binh mã lén tới tập kích, phải biết rằng Lưu Bàn là đệ đệ của Lưu Kỳ, nếu như thật sự có chuyện gì xảy ra thì ai đảm đương nổi, Từ Thứ đã quyết định để Lưu Bàn đi đương nhiên là rất có lòng tin với hắn.
Nơi này rất gần đại bản doanh Giang Đông, hai bên giao chiến nhất định sẽ kinh động đại quân Giang Đông, đến lúc đó chỉ cần Hàn Đương vây hãm hắn đợi đại quân Giang Đông đến thì binh lính Phong Thỉ Doanh mà hắn cực khổ huấn luyện nếu không toàn bộ bị tiêu diệt thì cũng tổn thất nghiêm trọng. Nghĩ đến đây Lưu Bàn không dám do dự nữa mà ngay lập tức quay đầu dẫn theo binh lính rời đi, Hàn Đương ở phía sau dẫn theo ba ngàn binh mã Giang Đông vội vàng đuổi theo không rời, rõ ràng là hành động rắc muối lên vết thương ban nãy của Lưu Bàn đã làm gã vô cùng phẫn nộ.
Hàn Đương vừa đuổi theo vừa thẹn quá hóa giận nói:
- Đồ súc sinh kia, có giỏi thì đừng chạy, giao chiến với lão phu ba trăm hiệp.
Lưu Bàn vừa dẫn theo binh lính Phong Thỉ Doanh chạy như điên vừa quay đầu lại nói với Hàn Đương:
- Lão thất phu chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu mà còn không biết ngại.
Nói xong lại tiếp:
- Con người như lão tại sao lại trở thành một trong tứ đại tướng lĩnh Giang Đông chứ, xem ra Tôn Sách thực sự mù mắt rồi, theo ta thấy thì lão còn kém xa so với Thái Sử tướng quân.
Lưu Bàn mắng gã, gã còn có thể nhịn được, nhưng mà Lưu Bàn đến cả Tôn Sách cũng dám mắng, chuyện này thực sự làm Hàn Đương tức phát điên. Tứ đại tướng lĩnh Giang Đông có ai là không danh tiếng hiển hách oai phong lẫm liệt chứ, gã từ trước tới giờ chưa bị ai sỉ nhục như vậy, mà Thái Sử Từ thì càng không cần nói tới, mặc dù gã tự nhận lãnh binh không bằng Thái Sử Từ, nhưng Thái Sử Từ là tướng quân cấp thấp, chính là nhờ điểm này gã mới chèn ép được Thái Sử Từ, nghe xong những lời của Lưu Bàn, Hàn Đương không chửi mắng nữa, khuôn mặt gã tối lại, không ngừng thúc giục đại quân phía sau tăng tốc độ.
Còn Lưu Bàn đang chạy trốn phía trước nhìn thấy mình thành công chọc tức Hàn Đương thì trong lòng lại thầm vui mừng, nếu như nói dựa vào một mình hắn và một ngàn binh lính Phong Thỉ Doanh hắn cũng không nắm chắc có thể đối phó với Hàn Đương, nhưng mà lần đi tập kính Giang Đông này ngoài hắn và Chu Thương ra còn có 6000 binh mã do Mã Lương bảo vệ Tô Phi lãnh đạo làm tiếp ứng, chỉ cần gặp được họ thì Lưu Bàn có thể đánh tan ba ngàn binh mã của Hàn Đương.
Lưu Bàn sau khi vừa chạy trốn vừa dắt Hàn Đương đuổi theo vòng quanh đại doanh Giang Đông một vòng mới bắt đầu dẫn dụ Hàn Đương đuổi theo về hướng huyện Tu Thủy, mặc dù hắn không biết binh mã tiếp ứng ở chỗ nào nhưng chắc chắn là cách đại doanh Giang Đông không xa. Nhìn thấy Hàn Đương trầm mặc ở phía sau, Lưu Bàn cảm thấy không yên tâm, trên đường đi hắn không ngừng quay đầu lại mắng gã với ý đồ làm Hàn Đương tức điên lên.
Còn suy nghĩ duy nhất của Hàn Đương ở phía sau lúc này là băm vằm cái tên nhãi ranh trước mặt dám sỉ nhục gã. Đối với những lời mắng mỏ của Lưu Bàn gã không thèm để ý tới nữa, trong mắt gã Lưu Bàn là một kẻ đã chết rồi. Mặc dù biết Lưu Bàn dẫn dụ gã đuổi theo về hướng huyện Tu Thủy, nhưng mà Hàn Đương không hề lưu tâm, bởi vì Thái Sử Từ mà Lưu Bàn nhắc tới đang ở trước mặt. Có điều gã cũng không có ý định nhờ vào sự giúp đỡ của Thái Sử Từ giết chết Lưu Bàn, mà phải là tận tay gã giết chết Lưu Bàn mới khiến hắn biết được sự lợi hại của gã.