Chương 172
Chu Du liếc mắt nhìn qua tên thân binh, lạnh nhạt nói:
- Rời khỏi đây? Đi đâu? Đây là đại doanh Giang Đông ta, vỏn vẹn một nghìn người mà bức ta ra khỏi đại doanh tạm lánh sao? Việc này lan truyền ra ngoài mặt mũi ta sẽ để đâu?
Thấy Chu Du không bỏ đi, thân binh do dự một lúc rồi nói:
- Nhưng mà. . .
Lời nói chưa dứt, Chu Du liền xua tay nói:
- Không phải bận tâm, trong rừng kia không có viện binh, đám người này cũng không phải tới giết ta, chẳng qua là chó cùng rút giậu, xem xem dưới sự bao vây của đại quân, bọn chúng có thể duy trì được bao lâu.
Nghe thấy lời của Chu Du thân binh xung quanh không khuyên Chu Du rời khỏi nữa, ai ai cũng cảnh giác quan sát tứ phía, sợ chẳng may binh mã Kinh Châu chém tới gần.
Càng lúc binh mã Giang Đông vây quanh Chu Du càng nhiều, Chu Thương không dám tấn công nữa mà quay đầu chạy theo con đường cũ để về phía doanh trại bên ngoài, đi cửa chính tuy có hơi xa nhưng rốt cuộc thì đó là con đường an toàn nhất mà họ vừa đi qua.
Đám người Chu Thương lại đột nhiên quay đầu làm rối loạn đội hình binh mã Giang Đông, Chu Thương biết rằng một khi binh mã Giang Đông ứng phó kịp thời, thì bọn chúng sẽ chết không đất chôn thây, cho nên đại đao trong tay, múa may quay cuồng, đao đao thấy máu, những tên lính Giang Đông chặn trước mặt Chu Thương bị doạ chết khiếp, chen nhau nhường đường cho Chu Thương, còn Dương Linh cũng đang phối hợp mở đường cho Chu Thương, một trái một phải, đột phá thần tốc, thoáng chốc đã mở ramột con đường trong đại quân Giang Đông.
Chu Du đứng đằng xa quan sát, ban đầu có chút không hiểu, nhưng sau đó liền cười thầm, hắn vốn cho rằng bọn người Chu Thương biết rõ thoát không được nên mới lao vào giết hắn, thật không ngờ bọn người Chu Thương lại xảo quyệt đến thế, nhưng hắn không hề bận tâm, vì một nghìn người kia, giờ còn lại chẳng được tám trăm người, muốn xông ra khỏi sự bao vây của đại quân hơn vạn người, nói thì dễ làm mới khó. Tuy rằng hai vị tướng lĩnh vô cùng dũng mãnh, nhưng trong đại quân này thì chẳng qua là hạt cát trong sa mạc thôi.
Thấy Chu Du không điều binh truy kích, bọn người Chu Thương đều thở phào nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm toan tính cách thức mau chóng rời khỏi đại doanh Giang Đông. Sĩ tốt phía sau Chu Thương cũng hiểu được sự nguy hiểm, nên ai ai cũng dốc sức chiến đấu, theo Chu Thương mở đường ra ngoài, chỉ với chưa tới tám trăm người nhưng lại bức ra con đường trong đại quân mấy vạn người để xông ra ngoài.
Một nghìn người này của Chu Thương đều là sức lực phi phàm, lúc giết người cũng đâm thẳng chém thẳng, tạo nên sức vô cùng công phá lớn trong đại quân. Thấy những sĩ tốt tiến lên ngăn cản trước mặt bọn người Chu Thương đều chết không kịp phản ứng, ngày càng nhiều những tên lính phía sau mất tự chủ mà nhường đường cho bọn người Chu Thương.
Chu Du đứng xa quan sát đã thấy được sơ hở, liền ra lệnh cho sĩ tốt ra sức ngăn cản một nghìn binh mã kia, đó là lính tinh nhuệ của Kinh Châu, nếu chuyện bọn họ thoát khỏi vòng vây bốn vạn đại quân bị truyền ra ngoài, như vậy thật sự là trò hề. Mệnh lệnh vừa truyền xuống, liền tăng mạnh áp lực cho đám người Chu Thương, mệnh lệnh của Chu Du vẫn chưa ai dám làm trái, cho dù là những tên lính này có sợ bọn người Chu Thương đi chăng nữa, cũng không thể không cắn răng xông lên.
Thấy việc xông ra khỏi đại doanh chỉ gần ngay trước mắt mà đột nhiên gặp phải sự ngăn cản mãnh liệt vậy, tốc độ của đa,s người ChuThương liền giảm đáng kể, chẳng bao lâu thì bị sĩ tốt truy kích sau lưng bao vây trở lại, Chu Du thấy bọn người Chu Thương xông qua đánh lại vẫn không thoát được liền cười phá lên, giờ này thì đám người Chu Thương đã như cá trên thớt chờ người làm thịt rồi.
Chu Thương dẫn theo một nghìn binh mã, trong lúc xung phong đã tổn thất gần hai trăm người, giờ bị bao vây trước sau kìm kẹp lại tổn thất hai trăm người, nhìn theo sĩ tốt bên cạnh từng người một ngã xuống, Chu Thương và Dương Linh quản không nổi việc xông ra khỏi đại doanh nữa, vì thực tế muốn xông cũng không được. Hai người Chu Thương, Dương Linh đã giết người đến đỏ cả mắt.
Đúng lúc này, khu rừng ngoài đại doanh đã xông ra ba nghìn binh mã, người dẫn đầu là Mã Lương, người chưa tới đại doanhhét lớn:
- Chu tướng quân yên tâm, mạt tướng đến tương trợ đây.
Ba nghìn binh mã của Mã Lương thực sự làm cho Chu Du hoảng sợ, y vốn cho rừng trong rừng cây ngoài kia nhiều nhất chỉ chăm người không ngờ lại ẩn nấp ba nghìn binh mã. .
Bọn người Chu Thương vốn đã tiến gần tới cửa doanh trại, thì Mã Lương dẫn ba nghìn binh mã chỉ với phút chốc đã xông vào đại doanh, khiến cho sĩ tốt Giang Đông đang bao vây đám người Chu Thương bị phân tán đi nhiều, đám người Chu Thương lập tức xông ra khỏi đại doanh, cùng với Mã Lương biến mất vào khu rừng, binh mã Giang Đông còn muốn truy kích nhưng Chu Du ra lệnh quay lại, y vẫn kiêng dè với Từ Thứ, sợ hTừ Thứ bố trí binh mã Kinh Châu mai phục ven đường.
Chu Thương lao ra khỏi doanh trại nhìn thấy Mã Lương hỏi:
- Mã tướng quân tại sao không xung phong vào trong liều giết một phen? Hơn một nửa quân lính Giang Đông đã bị dụ tới đây, Mã tướng quân đẫn theo ba ngàn binh mã nhân lúc địch chưa kịp chuẩn bị, không chừng có thể đánh vào doanh trại của Giang Đông đó.
Mã Lương cười khổ, gã Chu Thương này e là vẫn chưa quên mối thù khi nãy, bèn lắc đầu nói:
- Binh mã Giang Đông vẫn chưa bị mấy người các ngươi dẫn dụ hết tới đây, vẫn còn gần một vạn binh mã Giang Đông đang án binh bất động chính là muốn phòng bị tập kích bất ngờ, nếu như chúng ta liều chết xông lên thì nhất định sẽ tổn thất nghiêm trọng, lần này Chu Du nhất định là đã có sự chuẩn bị, chúng ta vẫn nên mau chóng quay về đi, cũng chưa biết bên chỗ Lưu tướng quân như thế nào.
Nghe xong lời của Mã Lương, Chu Thương khẽ gật đầu, khi nãy nói như vậy đích thực là muốn trút giận mà thôi, một ngàn binh mã lúc này chỉ còn lại một nữa, mặc dù cũng đã giết chết không ít binh lính Giang Đông nhưng nếu so ra thì cũng tổn thất không nhỏ.
Mã Lương đương nhiên biết trong lòng Chu Thương đang nghĩ gì, hắn vỗ vai gã rồi nói:
- Đừng lo, ngày mai chúng ta sẽ đòi lại là được.
Mấy người Chu Thương khẽ gật đầu không nói gì, Hồ A và Mã Lương cùng đi về phía huyện Tu Thủy.
Còn Lưu Bàn ở một phía dẫn theo một ngàn binh lính Phong Thỉ Doanh đã đánh tan toán quân Giang Đông thứ hai. Tay tiểu tướng của toán quân Giang Đông thứ hai này ngông cuồng tự đại nhưng ngay cả một chiêu của Lưu Bàn cũng đỡ không nổi, gã sợ quá định quay người chạy thoát, không ngờ bị Lưu Bàn ở phía sau truy sát giết chết, ngay sau đó thì một ngàn tên lính Giang Đông cũng theo đó bị đánh tan tác. Lưu Bàn dẫn theo binh lính Phong Thỉ Doanh truy sát một hồi sau đó không thèm để ý tới nữa mà đi tìm toán lính Giang Đông tiếp theo, có điều không may cho lắm nên tìm cả một canh giờ mà cũng không tìm thấy toán quân Giang Đông cuối cùng, Lưu Bàn đành bất lực dẫn binh lính Phong Thỉ trở về huyện Tu Thủy.
Toán lính Giang Đông cuối cùng cũng giống như toán lính Giang Đông thứ hai mà Lưu Bàn gặp được, nghe tin Lưu Bàn tập kích binh mã Giang Đông thì ngay lập tức tìm một mỏm núi kín đáo ẩn náu trong đó, đồng thời còn chuẩn bị phòng ngự, lo sợ Lưu Bàn tìm thấy bọn chúng.