Chương 190
Y Tịch nói xong lại nói tiếp:
- Đại Công thống lĩnh đại quân trong mấy ngày đã bình định được bọn phản tặc Trương Tiễn, sau đó lại ngăn cản đại quân Giang Đông, thậm chí chỉ dựa vào một ngàn binh mã mà xông vào chém giết đại tướng Giang Đông, lập được đại công như thế đúng ra nên được phong thưởng thích đáng, lần này, trong lúc Đại Công áp giải Hoàng Tổ về thành Tương Dương, xin Chủ Công cho người ra trước nghênh đón mới đúng!
Y Tịch vừa dứt lời, mọi người trên đại điện liền hiểu được dụng ý lần này của hắn, hắn đang muốn dùng tính mạng của Hoàng Tổ để đổi cho Lưu Kỳ được quay về thành Tương Dương. Tuy là gia tộc Hoàng Thị có thế lực to lớn, nhưng chỉ dựa vào gia tộc Hoàng Thị mà muốn rửa sạch đại tội mưu phản của Hoàng Tổ, hiển nhiên là không thể.
Mọi người đều quay sang nhìn Thái Mạo, xem hắn ứng phó thế nào, bất luận là lựa chọn nào, thế lực của gia tộc Thái Thị cũng sẽ bị đả kích mạnh mẽ.
Thái Mạo đang đứng ở phía kia của đại điện liền quay đầu lại liếc mắt về Y Tịch, bước lên nói:
- Chủ Công, cục diện trước mắt của Trường Sa không hề nhẹ nhàng hơn Giang Hạ, mà Đại Công thân là Chinh Nam tướng quân, vốn dĩ nên trấn thủ đại doanh, lần này tự ý rời khỏi đại doanh, đã là đại tội, thuộc hạ cho rằng Đại Công nên lập tức quay về đại doanh Trường Sa, xử lý sự việc ở đó, không thể cho Giang Đông có chút cơ hội nào để tấn công. Về việc Hoàng Thái thú, xin Chủ Công phái người đến trước áp giải, Hoàng Thái thú tuy có tội, nhưng cũng nên cho bản thân hắn cơ hội giải thích, ta định tội hắn qua loa thế e rằng có chút không ổn.
Mọi người trên điện liền thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Y Tịch giăng bẫy như thế mà Thái Mạo chỉ dùng vài ba câu là đã phá giải được.
Những tên quan lại Hoàng Thị giờ cũng bước lên nói:
- Chủ Công, Lòng trung của Hoàng Thái thú đối với Chủ Công trời đất có thể chứng giám, Chủ Công đừng nghe lời của một phía mà qua loa định tội như thế.
Mấy người kia nói xong, Y Tịch lại bước lên nói:
- Văn Sính tướng quân đức cao vọng trọng, vốn có tiến là người thận trọng, lời của ông ta sao lại là lời nói một phía, huống hồ còn có Đại Công và chư vị tướng quân bên cạnh, ai dám che mắt Chủ Công.
Nói xong liền hừm một tiếng rồi từ trong áo lấy ra thẻ tre trình lên Lưu Biểu:
- Khởi bẩm Chủ Công, đây là Trường Sa cấp báo mới được truyền tới đây, chiến sự ở Trường Sao đã được dẹp yên, Đại Đô Đốc Giang Đông Chu Du đã cho lui binh, bản thân Chu Du cũng đã rời khỏi Dự Chương, cuối cùng thì đại quân Chinh Nam đã chiếm lĩnh Giang Đông Ngải Huyện, Thái thú Trường Sa Hàn Huyền bẩm báo, xin Chủ Công chỉ thị việc có nên rút quân ra khỏi Tương Dương không, xin Chủ Công định đoạt.
- Cái gì? Đánh thắng thật sao, thật là tấn công Giang Đông rồi sao?
- Thật là chuyện chưa từng có, cuối cùng thì ta có thể trút được cơn giận Kinh Châu rồi, thật là sảng khoái.
Sau khi Y Tịch nói xong trên điện liền cãi nhau ầm ĩ. Tuy là mấy năm nay giao chiến với liên tục với Giang Đông, nhưng chủ yếu là phòng thủ, chưa dám chủ động tấn công bao giờ, thật không ngờ là lần này lại dám tấn công Giang Đông.
Lưu Biểu đang ngồi trên xem xong thẻ tre sắc mặt mừng rỡ, trong lòng đặt thêm kỳ vọng vào Lưu Kỳ.
Sau khi nghe tin này, lòng Thái Mạo liền trầm xuống, hôm nay Y Tịch vì sự quay lại Kinh Châu của Lưu Kỳ cẩn trọng trong từng bước cờ, xem ra hắn đã có sự chuẩn bị từ trước rồi.
Sau một hồi suy nghĩ, trong lòng Thái Mạo như đã có sự lựa chọn, hắn bước lên nói:
- Chủ Công, Trường Sa tuy là chiến sự đã được dẹp yên, nhưng khó đảm bảo rằng đại quân Giang Đông không quay trở lại, nếu như đại quân Chinh Nam giờ rời khỏi Giang Đông mà quay về, e là lợi bất cập hại, vì thế đại quân Chinh Nam nên ở lại Trường Sa, Chủ Công có thể triệu tập các tướng lĩnh của đại quân Chinh Nam về Tương Dương để tưởng thưởng. Còn vấn đề của Hoàng Thái thú vẫn nên chờ Hoàng Thái thú về Tương Dương mới định đoạt.
Mặc dù cho Lưu Kỳ về Tương Dương nhưng Thái Mạo vẫn không muốn đại quân Chinh Nam về Tương Dương, rốt cuộc nếu như về Tương Dương rồi mà đại quân kia một khi có phát sinh biến cố thì Lưu Kỳ cũng chẳng làm được gì.
Nghe Thái Mạo nói thế, mấy chục tên quan lại Thái Thị đứng sau lưng Thái Mạo liền nhao nhao bước lên tán dương, Y Tịch đứng cạnh cũng không tỏ thái độ phải đối, lần này hắn vắt hết tâm trí sắp đặt từng nước cờ chỉ với hy vọng là có thể đưa Lưu Kỳ về thành Tương Dương, giờ mục tiêu đã đạt được, còn như đại quân Chinh Nam, Lưu Kỳ vốn không nghĩ sẽ đưa họ về Tương Dương.
- Tống Trung đâu?
Lưu Biểu thấy vừa ý với kết quả thương nghị nên quát lớn.
- Có ty chức.
Nghe tiếng quát của Lưu Biểu, tên quan hơn ba mươi tuổi kia liền chạy ra.
- Ngươi lập tức ra nghênh đón Kỳ Nhi, nói với hắn, hắn đã làm ta rất hài lòng, về đây ắt có trọng thưởng.
Lưu Biểu đứng trên nói thẳng.
- Vâng!
Tống Trung liền đứng dậy và quay lưng đi.
Thấy Tống Trung rời khỏi, Lưu Biểu cũng đứng lên rời đi, sau đó mọi người trên điện liền tụm năm tụm bảy mà giải tán, mười mấy tên quan lại đang vây quanh Thái Mạo, những tên này đối với Thái Thị không ai mà không một lòng trung thành.
Nhìn thấy bọn người Y Tịch đang đứng cười nói gần đó, Thái Mạo hừm hừm nói:
- Y Cơ Bá, ngươi khá lắm, xem như hôm nay ta đã được lĩnh giáo.
Thấy mặt mày bọn Thái Mạo không vẻ gì tốt lành, Y Tịch cố ý phớt lờ đi, vẫn cười nói:
- Thái Quân sư quá khen, kế sách nhỏ nhoi, chẳng bằng góc nào của Quân sư cả.
- Hy vọng ngươi vẫn cười được đến lần sau.
Nói xong rồi hắn vung tay ra cho hiệu mấy tên đang theo hắn rời đi.
Hình theo bóng dáng bọn người Thái Mạo, Y Tịch mỉm cười mà không nói gì, Lý Khuê đứng cạnh lạnh lùng nói:
- Tên Thái Mạo càng ngày càng ngông cuồng, trên đại điện mà cả gan dám uy hiếp Cơ Bá ngài.
- Ừ, Cơ Bá ngài phải cẩn thận, hôm nay ngài với tên kia đã hoàn toàn trở mặt, Thái Mạo là tên lòng dạ thâm sâu, ngài cẩn thận hắn bí quá làm liều đấy, đừng coi thường thế lực của gia tộc Thái Thị.
Tên quan khác đứng cạnh Lý Khuê bước lên nói thêm.
Y Tịch khoác tay nói:
- Các vị yên tâm, Thái Mạo này tuy ngông cuông, nhưng trong thành Tương Dương này chắc chắn hắn không dám làm gì ta đâu, huống chi đâu phải ta không có cách đối phó hắn!
Nghe nói thế mọi người đều yên tâm phần nào, Y Tịch tinh thông lục nghệ, không những văn thao võ lược mà còn kiếm pháp bất phàm.
- Lần này Thái Mạo chịu thiệt, tất nhiên sẽ không cam tâm, ngài nên thông báo Đại Công hãy cẩn thận. Tuy có Phi Hổ Vệ ở đó, nhưng thế lực của Thái Thị chắc chắn sẽ tìm được sát thủ chuyên nghiệp để đối phó Đại Công.
Lý Khuê có phần lo lắng nói.
- Ừm, Việc của Đại Công không thể xảy ra sơ suất nhỏ nhặt nào, giờ ta lập tức thông báo cho Đại Công.
Y Tịch sắc mặt trở nên nghiêm trọng, thế mạnh của Phi Hổ Vệ xông pha trận mạc, nhưng đối phó với thích khách thì khó mà đoán trước kết quả.
Trong vòng năm bước là phạm vi ra tay của thích khách, cho dù là kiếm khách có thân thủ bất phàm, khi đối mặt với thích khách mà có chút sơ hở cũng sẽ mất mạng ngay, nói chi đến sĩ tốt trong quân.